Thứ Ba, 13 tháng 6, 2023

510-BAN KINH SÁCH TU VIỆN CHƠN NHƯ.

 

510-BAN KINH SÁCH TU VIỆN CHƠN NHƯ.

Kinh sách của Tu viện Chơn Như chỉ kính biếu không bán . Phật tử cần kinh sách của Tu viện Chơn Như liên hệ :

Tu viện Chơn Như (Cổng số 2) Số 4 đường Chùa Am, khu phố Gia Lâm, phường Gia Lộc, thị xã Trảng Bàng, tỉnh Tây Ninh, Việt Nam.

Email: chonnhu2@gmail.com

Ban kinh sách Tu viện Chơn Như:

Điện thoại: 0276.3892.911

(07h-10h, 14h-17h hàng ngày),

DTDĐ : 0965.795.589.

***

01-ĐƯỜNG VỀ XỨ PHẬT

https://thanhson22.blogspot.com/

02-TÌM HIỂU SỰ THẬT.

https://thanhhuy23.blogspot.com/

03-TÌM HIỂU CHÁNH PHÁP

https://tuanboya-z.blogspot.com/

04-ĐẠO ĐỨC GIẢI THOÁT

https://tricang23.blogspot.com/

05-TU TẬP GIẢI THOÁT

https://vietboy23.blogspot.com/

06- NGƯỜI CƯ SĨ VÌ CHÁNH PHẬT PHÁP 

https://tuanboysport.blogspot.com/

07-SỐNG MƯỜI ĐIỀU LÀNH

https://tricangsport.blogspot.com/

08-NGƯỜI DỰNG LẠI CHÁNH PHẬT PHÁP

https://huyhoang22.blogspot.com/

09-NHỮNG BỨC TÂM THƯ

https://thanhhai22.blogspot.com/

10-GIÁO ÁN ÐƯỜNG LỐI TU TẬP ÐẠO PHẬT

https://thanhthien22.blogspot.com/

11-KẾT TẬP PHÁP BẢO CỦA ĐỨC TRƯỞNG LÃO THÍCH THÔNG LẠC:

PHẦN 1: SỐ THỨ TỰ TỪ 01- ĐẾN SỐ 515

https://tricang19.blogspot.com/

PHẦN 2: SỐ THỨ TỰ TỪ 01- ĐẾN SỐ 510.

https://tuongthuc.blogspot.com/

PHẦN 3: SỐ THỨ TỰ TỪ 01- ĐẾN SỐ 500.

https://phapbaovn.blogspot.com/

PHẦN 4: SỐ THỨ TỰ TỪ 01- ĐẾN SỐ 528.

https://tambatdongvn.blogspot.com/

PHẦN 5: SỐ THỨ TỰ TỪ 01- ĐẾN SỐ 509

https://kettapphapbao5.blogspot.com/

PHẦN 6: SỐ THỨ TỰ TỪ 01- ĐẾN SỐ 500

https://kettap6.blogspot.com/

12-TÁC Ý ĐUỔI BỆNH

 https://kettap5.blogspot.com/ 

13-LỚP NGŨ GIỚI NÂNG CAO

https://ythucluc.blogspot.com/

14- THẾ GIỚI TƯỞNG

https://tuongam.blogspot.com/

15-PHÁP TƯỞNG

https://phaptuong.blogspot.com/

16-NGHIỆP & TỪ TRƯỜNG.

https://nghieptutruong.blogspot.com/

17-TU TẬP BUÔNG XẢ

https://tuviencn.blogspot.com/

18-TRƯỞNG LÃO THÍCH THÔNG LẠC (VIDEO)

https://www.youtube.com/hashtag/thichthonglac

 


509- PHÁP TU TRƯỚC KHI VÀO TU VIỆN

 

509- PHÁP TU TRƯỚC KHI VÀO TU VIỆN

Phật tử 12: Kính bạch Thầy hôm nay con đến Tu viện, Thầy từ bi cho con một pháp tu.

Trưởng lão: Vậy hả con? Bây giờ con còn sống ở trong gia đình không?

Phật tử 12: Dạ không, con tu hơi lâu theo pháp Phật thì cũng từ năm…​

Trưởng lão: Vậy hả con?

Phật tử 12: Hết năm đầu con biết Trưởng lão lâu nhưng không dám (. . .) Con thì sống độc thân trong gia đình, cha mẹ mất hết.

Trưởng lão: Còn có mình hả con?

Phật tử 12: Dạ. Con quyết chí tu nhưng mà làm sao con tu không gặp Trưởng lão…​

Trưởng lão: Được rồi. Bắt đầu bây giờ đó con về con tu theo cái pháp của Hoà thượng Thanh Từ đó, thì con sẽ bỏ đi đừng tu. Mà con trở về với cái pháp của Thầy con tu thì con chỉ tập đầu tiên có ăn ngày bữa, con đừng ăn ba bữa nữa, phải tập sống với cái giới trước. Rồi trong cái giới mà con tập sống ngày bữa được rồi thì bắt đầu con sống độc cư tập một mình. Bây giờ con đã hoàn thành con sống một mình được là nó thuận lợi, đó là cái độc cư được rồi.

(02:12:56) Thì bắt đầu bây giờ đó, con ngồi lại, con không tu tập pháp nào hết, con nằm lại con lắng nghe cái tâm bất động của con thôi, thử coi nó bất động được bao lâu. Nó khởi cái niệm nào đó thì con tác ý bảo: “Đi đi! Ở đây là chỗ bất động tâm”. Con nhớ câu đó con nhắc nó, con chỉ tu pháp đó thôi là được. Khi nào mà con thấy nó bất động được từ năm phút đến mười phút thì con hãy về đây tu tập, thăm Thầy, Thầy sẽ dạy…​

Phật tử 12: Con dư cái điều đó, đó Thầy.

Trưởng lão: À dư vậy hả?

Phật tử 12: Dạ con ăn ngày một bữa cũng được.

Phật tử 13: Bạch thầy, dạ con xin cúng dường.

Trưởng lão: Cám ơn con, con.

Phật tử 12: Còn con sợ tại vì nghe Thầy giảng là còn cái lậu hoặc con rất sợ.

Trưởng lão: Khi nào mà cái tâm của con ba mươi phút nó bất động được mới yên lặng, nó chỉ biết có hơi thở thì con hãy về đây, Thầy sẽ chỉ tiếp con.

Phật tử 14: Đi sám hối, Thầy chí nguyện cho con được nhẹ nhàng (. . .) Xin Thầy thọ ký. (. . .)

Trưởng lão: Con về nhà ráng tu nha con.

Phật tử 14: (. . .) cái tội lỗi con gây ra (. . .)

Trưởng lão: Từ đây về sau con sẽ được nhẹ nhàng, con không có nóng nảy nữa.

Phật tử 14: Thầy thọ ký cho con.

Trưởng lão: Rồi Thầy thọ ký rồi đó con, về đó mà ráng. Thôi, Thầy ra con.

HẾT BĂNG


508- TU TỨ VÔ LƯỢNG TÂM THEO ĐẶC TƯỚNG

 

508- TU TỨ VÔ LƯỢNG TÂM THEO ĐẶC TƯỚNG

(02:10:48) Phật tử 10: Thầy. Trong pháp Thầy dạy là tu tập Như Lý Tác Ý để tu tập Tứ Vô Lượng Tâm, vừa tu tập mà lòng tin tu tập Tứ Bất Hoại Tịnh. Thưa Thầy con không rõ.

Trưởng lão: Tứ Vô Lượng Tâm là tuỳ theo cái đặc tướng của con. Bây giờ đó thí dụ như con sống với cái tình cảm của con, con thấy con thường, con thấy cái tình cảm của con thấy cái gì từ cây cỏ, con vật cái gì con cũng thương yêu hết, người ta dạy Tứ Vô Lượng Tâm cho con, để con thực hiện tâm từ bi hỷ xả của con. Do con xả bằng cái lòng từ bi của con, con hiểu không? Ly dục ly ác pháp mà Thầy dạy. Còn con mà không có cái tình cảm mà con thương yêu như vậy thì con sẽ tu những cái pháp khác. Nó đã theo cái đặc tướng con, Tứ Vô Lượng tâm là phải tu theo đặc tướng, chứ không, phải tu pháp khác rồi. Tuỳ theo con thấy cái lòng thương yêu của con thì…​

Phật tử 11: Con kính bạch Thầy…​(. . .) tới giờ thọ trai

Trưởng lão: Vậy hả con? Tới giờ thọ trai rồi…​ (. . .)


507- BỀN CHÍ TÁC Ý XẢ NIỆM

 

507- BỀN CHÍ TÁC Ý XẢ NIỆM

Phật tử 9: Kính thưa Thầy con có bề gì, Thầy lượng thứ Thầy bỏ qua giùm con, thì con cũng tu tập nhưng mà con tu tập không có được, tại vì cuộc sống nó cứ giống như là, hình như là nhân quả hay là cái gì đó, thì nó cứ như 180 độ cứ lật tới lật lui lật hoài thì giống như con nghĩ lại mình được sống từ nhỏ đến khi con trưởng thành, rồi đến khi con có con, thì nó cứ lật hoài vậy, thành thử con không làm kịp, con mới không đi kinh hành được. Thưa Thầy chỉ dạy cho con với ạ.

Trưởng lão: Con chỉ có còn con dùng cái tri kiến để mà xả tâm thôi. Khi mà nó lặp đi lặp lại đó thì con nhắc: “Tâm bất động, thanh thản, an lạc, vô sự. Những cái này lặp đi lặp lại hoài, đừng lặp nữa”, con tác ý nó vậy thôi. Rồi hễ nó đến con tác ý nữa, nó đến con tác ý nữa. Cứ con tác ý như vậy mãi, bền chí, một thời gian sau nó mới có bất động tâm không có gì, chứ không phải là bất động được liền, phải bền chí tu tập. Để cho mình từng phút giây mình có sự yên lặng của nó cũng là may mắn lắm rồi. Chứ không khéo ngồi đó nó cứ niệm này niệm kia nó lặp đi lặp lại hoài, nó làm cho tâm con động. Phải bền chí trong hoàn cảnh nó khó. Cũng như ở đây thì nó có cái hoàn cảnh dễ, nhưng mà cái hoàn cảnh ở trong gia đình nó động lắm, nó không phải yên. Vì vậy mà phải bền chí dùng trong cái pháp để làm.

Trong cảnh động mà mình tu được đó thì nó mới là có cái chất lượng hơn, còn trong cảnh tịnh thì chẳng qua là mình tránh né vậy thôi. Nhưng sự thật ra thì cái duyên phước tuỳ theo, cái phước của mình được ở trong cảnh tịnh thì mình dễ tu, mà cái duyên phước mình không đủ ở trong cảnh động mình cũng vẫn tu được, chứ không phải không, nhưng nó khó hơn một chút. Phải bền chí, phải gan dạ để cho mình vượt qua những cái khó khăn ở trong cái hoàn cảnh khó khăn của mình khó khăn thì con sẽ tu tập được. Không có khó đâu con. Phải bền chí. Nhớ cái câu tác ý mà Thầy dạy, cứ mình tác ý để đuổi tất cả những cái niệm nó lăng xăng lặp đi lặp lại hoài mà nó không dứt. Mình cố gắng như vậy nó sẽ kết quả tốt nữa.

Phật tử 9: Kính bạch Thầy cho con xin được sám hối.


506- THIỆN XẢO GIÚP NGƯỜI ĐI VÀO THIỆN PHÁP

 

506- THIỆN XẢO GIÚP NGƯỜI ĐI VÀO THIỆN PHÁP

(02:00:25) Phật tử 8: Kính thưa Thầy, có một điều gì xảy ra làm khổ con hoài. Con cố gắng tư duy về nhân quả, nhưng mà bây giờ con vẫn chưa thực sự chắc ăn là mình làm đúng hay sai. Thì con có người nhà, một người bác đã từng ở chùa và có khi thích ở chùa này, có khi thích ở chùa khác và còn có một người chị. Thì hồi xưa, khi mà con vẫn còn thường xuyên ghé thăm chị của bác con, thì con mới khuyên rằng là: “Đã không ở chùa thì thôi…​”, ở chùa thì bác con lại thỉnh thoảng cứ lén lút mua chả ăn, mà nhất là từ lúc con được gặp Trưởng lão thì con nói với chị con, khi con không thể nói được người bác này, tại vì vai con nhỏ, cứ mở miệng ra thì người ta cứ nói mình hỗn không, tức là rất là căng. Thì con chỉ nói với chị con rằng là: “Hiển là một người thanh niên to khỏe, Hiển còn bị khùng mà từ ăn mặn chuyển qua ăn chay, vậy thì bây giờ nếu chị đưa bác ở chùa mà làm điều sai đó thì nhân quả chắc chắn sẽ xảy ra”. Rồi bác con bị té gãy chân.

Nhưng mà cái người bác này cũng lạ là theo pháp môn Niệm Phật, thì nói chung là giờ phút này thì con thấy rất rõ là chỉ có đức Thích Ca là có cha có mẹ cụ thể, còn Phật A Di Đà không cha mẹ, tức là cái không cụ thể là cái giả dối thì con cũng góp ý. Nhưng mà đúng sự phản ứng cũng khá mạnh thôi con im lặng.

Thì cái người bác này khi mà xảy ra chuyện như vậy thì chị con chăm sóc. Theo như lời chị con nói thì là tháo ra tốt hơn, mà vả lại hồi xưa con từng chăm sóc cho bố con chứ thực chất là thì chị con chăm sóc cho bác con cũng giống như thế. Nhưng mà bà bác này không hiểu tại sao, giống như gần chết sao mà bác nói nặng, nói những lời ác độc, cay độc. Thì bị suốt mấy tháng thì con mới nói với chị con là như vậy. Bây giờ trong đầu con thì con suy luận thì không biết là đúng sai, con nói là có bi, có trí, có dũng. Thì bây giờ bi chị và Hiển đã từng thực hiện, trí thì mình cũng phân biệt rõ cái việc thiện ác, bây giờ dũng thì nghe lời Hiển đi, bỏ bà này đúng hai mươi bốn tiếng đồng hồ, không bỏ luôn nhưng mà tại vì chê. Thì con mới nói con hãy thử bỏ về nhà Hiển ở hai mươi bốn tiếng đồng hồ, nói rõ cho bác nghe là bây giờ bác la chửi nó hoài, cháu đi đúng hai mươi bốn tiếng đồng hồ cháu quay lại, để xem bà đó tiêu tiểu ở một chỗ coi coi bà đó có còn cảm thấy rằng là mình là người ác nữa hay không, để bác phải nhận ra cái sự phục vụ của mình đó là thiện pháp.

Cũng như ngay đối diện nhà con có một cái người làm rất là siêng mà nhà lầu đó trả lương có triệu hai sau này tăng trăm ngàn, triệu ba. Mà cái bà đó nuôi lâu quá là lâu, cái sau đó bà đó bỏ đi mới có một tháng, hai tháng bây giờ gọi về trả lương triệu tám.

Thì con mới nói với chị con là chị bỏ đi, không phải em kêu chị bỏ luôn mà mất Đức Hiếu Sinh. Nhưng chị bỏ đúng hai mươi bốn tiếng đồng hồ để cho bà này tiêu tiểu, cho bà nhận ra thiện và ác cái đã, rồi lúc đó là chị vẫn cứ làm. Thậm chí nếu bà cứ ác thì con nghĩ vẫn là trả cho hết cái nhân quả đi.

Thì con đã nói cái câu đó tối ngày hôm qua, thì thưa Trưởng lão con cũng, lòng con cũng bán tín bán nghi nhưng mà con nghĩ là, tại vì xưa nay con chăm sóc ai hoặc là con đến với ai, con cố gắng bằng trái tim con hết, chứ con không muốn là lừa đảo, nhất là từ lúc mà đến được gặp đức Trưởng lão ba năm nay, nhưng mà con nghĩ rằng có những cái ác pháp mà nó lừng lên thì mình phải như thế. Rồi sau đó mình vẫn chăm sóc cẩn thận. Thì con nói như vậy thì Trưởng lão chỉ dạy cho con biết là con sai chỗ nào? Và điều chỉnh như thế nào để mà cho nó được thuận cái duyên cho chị con.

(02:04:39) Trưởng lão: Thì sự thật ra thì không phải là cái điều mà con thiện xảo như vậy không phải là cái ác pháp đâu con, để giúp cho người ta trở về với cái thiện pháp. Cái điều đó điều đúng chứ không có sai đâu con. Mình phải thiện xảo, khéo léo mọi cách để cho mình chuyển biến để thay đổi người ta đi vào cái thiện pháp, chứ không là cái điều đó là điều ác pháp. Một lần người ta có một cái gì đau khổ thì người ta mới thấy được cái sự đau khổ đó thật sự là cái ác pháp, chứ còn không khéo người ta rằng thấy ác pháp không có. Cho nên những cái điều mà con góp ý trên cái điều tốt chứ không phải điều xấu đâu con. Cho nên không phải là cái điều đó mà con dạy người khác bảo bỏ như vậy là bỏ bê, không phải đâu. Đó là cái điều kiện để chuyển biến thay đổi cho cái người mà đang thọ ác pháp để cho bà nhận xét được cái ác pháp. Cái điều đó tốt con.

Đó là cái thiện xảo ở trong Phật pháp để giúp cho cái người đó, nếu mình không có bị một cái sốc hoặc người đó không bị một cái sốc gì hơn thì người đó coi như là không có thiện ác, người ta sẽ sống trong cái ác pháp hoài, người ta không hết. Mình tạo cho người ta có cái sốc để người ta biết cái thân vận mà ác thì sẽ gặp những cái điều ác. Còn bổn phận làm thiện thì mình luôn luôn lúc nào mình cũng giúp đỡ cho chị mình, nhưng mà phải biết cách chứ không khéo mình bị lôi cuốn trong ác pháp luôn. Thí dụ như một người làm ác mà mình chăm sóc này kia đầy đủ thì đúng là mình thiện rồi, nhưng mà mình cứ để như vậy người ra ỷ lại, tôi làm ác mà bây giờ tôi vẫn còn có người chăm sóc đàng hoàng, đó thì cái điều kiện con góp ý với chị, đó là cái thiện xảo ở trong cái thiện pháp thôi, chứ không phải là ác pháp.

Phật tử 8: Con nói đúng hai mươi bốn tiếng đồng hồ là quay về, …​ tại vì nó là nhân quả Thầy, người nhà của mình mà, chứ không phải con kêu bỏ luôn.

Trưởng lão: Nó vậy đó.

Phật tử 8: Con kêu chỉ nói đúng hai bốn tiếng.

Trưởng lão: Thì cái đó là cái tốt thôi để cho biết, biết thân thôi đặng rồi để mình chuẩn bị cho cái tương lai, về sau là biết được những cái điều thiện điều ác.

Phật tử 8: Cũng như chẳng hạn như có những lúc con bệnh mà vợ con chăm sóc cho con, thì lúc đó là con được một tô cháo nóng hay một ly nước nóng là lúc đó con cám ơn liền tại con tự nghĩ trong tâm con giờ phút này mà người ta còn chăm sóc mình, tức là người ta tốt với mình. Bởi vậy con mới ngạc nhiên: “Ủa tại sao lại có chuyện ngược đời vậy, chăm sóc kỹ mà lại tối ngày chửi hoài, kỳ quá”. Con thấy con không có làm điều đó là sao ủa không hiểu sao suy nghĩ trong đầu họ nghĩ cái gì mà họ cứ làm điều đó.

Và điều thứ hai nữa là cũng hôm nay cho phép con được sám hối với Thầy là pháp của Phật con chưa thật sự ứng dụng một cách đàng hoàng …​(. . .) thành ra nó dẫn đến là cái kết quả…​ Mặc dù là con được gặp Trưởng lão, thì Trưởng lão nói rằng con chưa bỏ được gì, nhưng mà cũng giống như là một núi xi măng cũng khiêng ra được một hai bao thôi, nhưng mà dù sao hôm nay con có cái duyên, thì bản thân con bắt đầu tập áp dụng thì có những lúc mà vợ con cũng nói trái ý nghịch lòng hay gì đó, con cũng tự dằn mình tự vui vẻ, nhưng mà con thấy là hiệu quả nó đến có đó là tiếp tục nhưng mà chưa được nhiều. Vậy hôm nay cho con được sám hối, đó là cái lỗi cá nhân con, con quyết tu trước pháp Phật.

(02:07:48) Trưởng lão: Ừ. Bây giờ ráng về giữ năm giới con. Mình sống trong cái nhân quả, mà nên lúc nào mình cũng phải tươi vui về nhân quả. Mình xả tâm rồi thì những cái lúc yên tịnh ở trong gia đình của mình, thì mình tập nhiếp tâm, mình tập mình nhiếp tâm trong hơi thở: “Hít vô tôi biết tôi hít vô, thở ra tôi biết tôi thở ra”. Tập ít thôi chừng khoảng độ mười phút đừng tập nhiều, rồi sau khi đặng cho nó quen dần với hơi thở, sau đó rồi mới tập với cái tâm bất động, thanh thản, an lạc, vô sự của mình. Có vậy thôi đó không có gì, với đọc kinh sách nữa, kinh sách Thầy viết. Đọc cái gì không hiểu con ghi lại để rồi có dịp gặp Thầy sẽ hỏi. Thì qua kinh nghiệm tu tập của mình, mọi sự tu tập có cái gì mà không biết thì hỏi, Thầy sẽ chỉ dạy giúp cho để cho mình thông suốt mà không phải sai.


505- TÁC Ý ĐỂ LOẠI BỎ TÂM SÂN

 

505- TÁC Ý ĐỂ LOẠI BỎ TÂM SÂN

Phật tử 7: Dạ, mô Phật, con nghe Thầy dạy về nhân quả, Thầy giảng về nhân quả thì con cũng hiểu, nhưng mà con chưa có thông hiểu hết. Là con có đối xử với con con là nó cũng chăm học chăm làm, nhưng mà cái lúc mà con làm ăn thất bại rồi lâm vào cảnh khốn khó đó, thì con hay sân giận, con hay hằn học, nhiều khi mà con nói chung con sân giận con đánh cũng dữ dội lắm, mà con con thì nó cũng không có thái độ gì mà xấu, nhưng mà nhiều khi con nghĩ lại đó con …​ ân hận, ray rứt, như vậy là con có bị ảnh hưởng cái nhân quả, quả báo không? Dạ bạch Thầy, có thể dạy cho con làm cách nào để con hết cái ân hận, ray rứt đó vậy.

Trưởng lão: Thì coi như là cái sự việc mà nó xảy ra rồi thì con sẽ ân hận, những cái điều kiện con làm đó là đúng con. Ân hận, rồi con cứ thường nhắc từ đây về sau mình phải ôn tồn, mình phải nhẹ nhàng, đừng có nên làm điều đó nữa.

(01:57:31) Phật tử 7: Con thương con con lắm mà sao con có cái tánh sân hận.

Trưởng lão: Bởi vì sân đó, bởi giận tức lắm.

Phật tử 7: Không vừa ý con là con dữ dằn con đánh dữ.

Trưởng lão: Con nhắc tâm, con cứ hãy kêu nó vậy đó. Thì bình thường, hồi đó thì con không nhớ đâu, khi mà bình thường rồi con biết hối hận rồi đó thì con nhắc con nhắc con: “Từ đây về sau mình phải ôn tồn, nhã nhặn với các con để tội nghiệp, mình thấy mình cũng có cái lỗi của mình, mình sân”, con cứ nhắc nó vậy, con tác ý con nhắc con. Lần lượt nó thấm nhuần tới đó nó hết rồi con. Mình phải bền chí tập luyện nhân quả thì mình mới thay đổi nhân quả thì phải bền chí mới được, bền chí tác ý con, mà con hối hận đó là cái điều tốt để con trở thành người tốt đó con. Chứ nhiều khi con xảy ra con đánh con con rồi, thì con thấy như bình thường không có hối hận trong lòng con nữa, mà con biết hối hận đó là có cái hướng tốt của con đó con.

Phật tử 7: Dạ mà con nhận thấy là con như vậy con sai, nhiều khi con cũng nói với con con là con "sorry" (xin lỗi) con hỷ xả cho con, cũng như là xả bỏ cho con vậy đó, nhưng mà con con thì nó cũng vui vẻ. Nhưng mà có những lúc nó lâu lâu quá con rầy la nó điều gì, nó bực dọc nó vẻ hằn học lại mà nó bớt lễ phép, vui vẻ, hồn nhiên như hồi còn nhỏ. Vậy con thấy là cái đó do cái sai lầm của con.

Trưởng lão: Đúng vậy con.

Phật tử 7: Thầy dạy con, không biết là con làm cách nào để tốt hơn.

Trưởng lão: Bây giờ đó, thì trước tiên đó thì con đến đây con quỳ trước Thầy con xin sám hối những cái lỗi lầm. Cái thứ hai đó con về con tác ý: “Từ đây về sau mình phải sửa mình, không có dùng cái lời nói không có tức giận nữa nha, cái tâm phải như nước lạnh vậy đó, như đất, không có giận hờn, không phiền não”. Con thường…​ Biết cái tánh của mình rồi mà, thì hay hoặc là con thường xuyên con tập như thế này, con biết cái tâm sân của con như vậy đó, thì con buổi tối đó con vào ở trong cái…​ Khi mọi người đều ngủ yên giấc hết rồi thì con, riêng con ngồi dậy con sẽ tu tập như thế này, con ngồi bán già, rồi con tập: “Quán từ bỏ tâm sân tôi biết tôi hít vô, quán từ bỏ tâm sân tôi biết tôi thở ra”. Con nhớ con tập từ một tháng đến ba tháng. Đêm nào con cũng tập một buổi chừng cỡ khoảng ba mươi phút thôi. Con quán từ bỏ tâm sân, sau một cái thời gian một tháng, hai tháng đến ba tháng, con thấy cái tâm sân con sẽ không còn có nữa con. Từ bỏ rồi con. Chứ còn bây giờ mà nếu không có phương pháp thì con có tác ý đi nữa rồi, đụng chuyện con cũng không dằn được con. Cho nên vì vậy mà muốn quyết tâm bỏ, muốn thấy được cái, những cái lỗi của mình đối với các con của mình rồi, rồi con biết hối hận vậy đó, thì buổi tối nào con cũng nhớ cái câu mà Thầy dạy: “Quán từ bỏ tâm sân tôi biết tôi hít vô, quán từ bỏ tâm sân tôi biết tôi thở ra”, rồi con hít vô thở ra, rồi con tác ý câu đó nữa, rồi hít vô thở ra khoảng ba mươi phút con nghỉ. Nó sẽ thấm nhuần ở trong tâm con bằng cái từ bỏ tâm sân đó con. Con không có sân.

Phật tử 7: Dạ con xin cám ơn Thầy.


504- GIỮ GIỚI ĐỂ CHUYỂN ĐỔI NHÂN QUẢ

 

504- GIỮ GIỚI ĐỂ CHUYỂN ĐỔI NHÂN QUẢ

(01:55:24) Phật tử 6: Nhiều khi con tự thấy bản thân con không chuyển hoá được, thế rồi con lại nghĩ ngược lại con nói: “Cái đó là nhân quả của mình thôi đi”, thì giống như con chấp nhận thì con lại có cái suy nghĩ như vậy.

Trưởng lão: Được. Con chấp nhận vậy để cho tâm con có an.

Phật tử 6: Dạ.

Trưởng lão: Nhưng mà con làm theo cái đúng của cái đường lối dạy bảo mà chồng con nghịch ý cái điều đó đi mà con sống đúng trong cái giới luật, thì lần lượt con sẽ tìm cách con sẽ hướng dẫn, con sẽ nói. Mới đầu thì nó chướng nhưng mà cứ thấy con, khuyên con, thí dụ bây giờ trong gia đình chỉ có mình con ăn chay thôi, còn chồng con thì không ăn chay. Nhưng mà mỗi lần mà khuyên con bảo ăn mặn này kia thì con nhất định là không ăn, mình phải ôm chặt pháp, thà chết chứ không phạm giới mà, cho nên ai khuyên, không làm theo và đồng thời con sẽ lôi kéo những người đó nữa. Đó nó như vậy. Cho nên vì vậy mà lấy giới để mình chuyển biến thay đổi nhân quả. Có năm giới thôi.


503- QUÁN NHÂN QUẢ MÀ KHÔNG LẠNH LÙNG

 

503- QUÁN NHÂN QUẢ MÀ KHÔNG LẠNH LÙNG

Phật tử 6: Con có xin hỏi một câu nữa, là con cũng có những cái suy nghĩ về cái nhân quả, giống như là cô đây, nhưng mà con có cái suy nghĩ thêm như vầy nè, có nhiều khi con cố tu tập theo pháp của Sư ông, …​ thật sự con thấy có khi như vậy mình có phải bị cái lạnh lùng, không có gắn bó thương yêu với người thân của mình hay không? Khi mà mình cái việc gì mình cũng quán nhân quả hết. Thì con thấy, tại vì con cũng mới biết được ở cái phương pháp tu của Sư ông, cho nên con cũng xin hỏi là như vậy con có vô tình, con không có tu tập được tốt thì con lại đi trái ngược với cái sự dạy của Sư ông là nó lạnh lùng với cái sự thương yêu trong gia đình của con.

Trưởng lão: Không con. Bởi vì con thấy bước vô đầu cái đạo đức của Phật giáo dạy cái lòng yêu thương không? Mình thấy biết nhân quả, cho nên vì vậy mình đưa cái lòng yêu thương của mình trong cái nhân quả để thực hiện yêu thương những người đang ở trong cảnh khổ cùng mình. Thí dụ như mặc dù con có một người chồng hay nói, la lối con này kia, nhưng mà con sự thật con thực hiện cái lòng yêu thương, tức là con luôn luôn con đem hết cái khả năng con để xây dựng được cái sự yêu thương của con ở trong gia đình, chứ đâu phải lạnh lùng. Con hiểu cách sai con lạnh lùng kiểu đó là…​


502- CÔNG NĂNG CỦA TÍN LỰC

 

502- CÔNG NĂNG CỦA TÍN LỰC

(01:52:14) Phật tử 6: Con con có câu hỏi. Từ lúc trước thì con đi chùa, gia đình con là Phật tử. Con như vậy là trì Chú Đại Bi là có hiệu lực. Mà trong gia đình con là cũng có được cái niềm…​ đó thì con thưa với Sư ông là như vậy thì có đúng phương pháp của Phật hay không? Nhưng mà cái công năng thì con thấy cũng có nhiều vị Phật tử nói là có. Nên con muốn trình với Sư ông là cái việc đó là có nên tiếp tục hay là …​

Trưởng lão: Cái công năng mà của cái Chú Đại Bi mà con thấy hiệu lực đó là cái công năng của tín lực của con, cái lòng tin của con. Con nghe ông thầy ông dạy bảo con nên đọc cái Chú Đại Bi này, thì nó sẽ đem lại sự bình an cho gia đình con hay hoặc là chuyện gì đó, thì con tin, thì tức là cái tín lực của con, cái lòng tin của con nó đặt vào ở chỗ đó mà bây giờ con sống ở trong cuộc đời sống con làm thiện không làm ác, thì cái phước báu này là thiện con đó, thì nó sẽ thay đổi trên cái đời sống con. Thì không ngờ là trong lúc đó con đặt cái lòng tin của con, con niệm chú thì nó đem lại sự bình an, con thấy hiệu quả của cái chú mà, nhưng mà sự thật cái chú không phải là hiệu quả đâu con, mà chính cái lòng tin của con. Cỡ con không có lòng tin mà con đọc chú nó không cách có kết quả gì đâu, có phải không?

Con thấy không? Có lòng tin mà chính cái lòng tin đó nó xuất phát từ cái nhân quả của bản thân con, con hiểu không? Cho nên nó mới đưa đến cái may mắn của con, mà con thấy bây giờ con tụng kinh Pháp Hoa hay đọc Chú Đại Bi nó linh hiển, Chú Đại Bi nó không linh hiển mà. Bởi vì Chú Đại Bi nó thực hiện qua cái đức Quan Thế Âm Bồ Tát, con hiểu không? Nhưng mà đức Quan Thế Âm Bồ Tát là chúng ta tưởng thôi chứ không có, cho nên không có. Cho nên cái lòng tin của con thôi.


501- CẦU ĐƯỢC ƯỚC THẤY BỞI VÌ DO ĐÂU?

 

501- CẦU ĐƯỢC ƯỚC THẤY BỞI VÌ DO ĐÂU?

Phật tử 5: Thầy cho con hỏi một câu. Thật sự thì lần đầu tiên con gặp Thầy, con nghe được cái thuyết Vô Hình của Thầy. Đó là nghe cái tên sách, rồi sau đó nghe Thầy giảng giải một chút xíu về cái vấn đề, hiểu về không có linh hồn không nên cúng kiếng. Thì con thấy nó rất là có lý, nhưng mà tại vì trong cái thời gian con sống ở trên cuộc đời này tới bây giờ, con có trải quá mỗi thứ một chút chút trong một số đạo, có những cái gọi là cầu được ước thấy giúp cho người ta đạt được tâm nguyện. Đó là có những ông thầy cúng chẳng hạn, rồi những ông thầy Năm Ông (môn phái Năm Ông), bên Lỗ Ban, bên phong thuỷ, bên bùa ngải mọi thứ có nghĩa là sẽ giúp cho một cái ai đó, cầu điều gì đó và đạt những điều đó. Thì đạt được hay không thì con thấy có một số đạt không được còn một số có đạt được, cho nên người ta mới theo. Cũng như là người ta bước vô chùa, người ta thắp nén nhang, người ta cầu cúng người ta cầu tài cầu lộc, cầu sức khỏe cầu bình an. Mỗi người cầu theo kiểu của mình. Thì cái thế giới vô hình đó nếu không tồn tại để trợ giúp cho người ta đạt được cái điều người ta muốn, thì làm sao mà người ta…​

(01:47:24) Trưởng lão: Người ta đạt được cái kết quả mà vô hình.

Phật tử 5: Dạ, cái đó con thấy thôi, con thấy thắc mắc con đến hỏi Thầy để dung hòa nó.

Trưởng lão: Để thấy cho nó rõ đó, để cho hiểu cặn kẽ. Bây giờ sự thật ra tại sao có người đến cầu lại có kết quả mà có người cầu không kết quả? Đó mình thấy phải cho thấy có hai cái số người, cũng cái người đó cũng cầu khẩn chư Phật mà sao chư Phật không gia hộ, mà lại có người lại gia hộ. Sự thật chư Phật không gia hộ, không có cái thế giới siêu hình đâu. Mà chính cái nhân quả do cái tinh thần, do cái tư tưởng tin vào cái đấng đó mà cái phước báu của cái người đó tới rồi, cho nên họ đến đó họ cầu khẩn thì họ thấy họ được cái kết quả. Con hiểu không? Nhưng mà cái phước báu do họ làm cái điều thiện. Lòng họ thì họ không có biết do chính họ tạo họ hưởng cái này, cho nên họ chỉ còn biết dựa lưng vào thần thánh để cầu khẩn, thì họ đến cầu sau này họ thấy kết quả họ cứ tin thôi.

Cho nên cách thức tin đó là không suy xét. Nếu quả chăng cái người đó làm điều ác để cầu khẩn thì chắc chắn không có ông Phật nào mà gia hộ cho cái người này được, phải là cái người làm thiện, con hiểu không? Bây giờ Thầy làm thiện Thầy không cầu khẩn ai hết, mà cái hành động thiện của Thầy nó phải mang đến kết quả tốt cho Thầy chứ, làm sao đem đến kết cái quả xấu? Cho nên cái hành động mà cầu thì đó là chúng ta vì cái sự yếu đuối của chúng ta không mạnh mẽ, chứ không phải có chư Phật mà gia hộ chúng ta được. Bởi vì Thầy làm thiện, Thầy phải được hưởng cái phước báu à. Mà Thầy làm ác Thầy phải thọ lấy cái khổ.

Cho nên có người làm ác mà đến đây cầu thì lại thấy không kết quả. Cái này nó rõ ràng quá mà, tại sao mà ông Phật lại gia hộ cho cái người này mà không gia hộ cho người này? Tại vì cái người này làm ác, cho nên gia hộ, bởi vì nó không có người gia hộ. Cho nên anh làm ác thì anh phải chịu khổ, vì vậy anh có cầu Phật không có anh thấy kết quả, không kết quả được cái phước báu của anh cầu. Anh cầu cho gia đình anh mạnh giỏi, bình yên đi, không bệnh tật để rồi gia đình anh cũng vẫn bệnh tật không có thoát khổ. Còn cái anh này anh đến cầu gia đình anh bệnh tật nó giảm xuống từ từ, không ngờ là cái chuyện anh làm thiện cho nên bây giờ do cái chuyện thiện nó chuyển cái quả ác. Thuộc về nhân quả rồi, con hiểu chỗ đó chưa? Cho nên vì vậy mà con thấy có hai người đến cầu Phật, một người cầu thì kết quả, một người cầu không kết quả.

(01:50:02) Thì rõ ràng là do cái nhân quả thiện của anh này, anh làm thiện cho nên bây giờ anh đến cầu là cái hình thức của anh thôi, cỡ anh không cầu thì anh cũng được phước này thôi, hiểu không? Còn bây giờ anh làm ác, thì anh đến anh cầu cái anh có hưởng được phước gì đâu, anh cũng phải chịu thọ lấy cái quả khổ. Cho nên Phật sao không gia hộ anh? Thì như vậy rõ ràng ông Phật không có cái gì hết trong này, mà chỉ có cái thiện cái ác của con người làm mà chịu lấy mà thôi. Đó, cái suy luận của mình thấy rất rõ. Cho nên không có cái linh hồn.

Phật tử 5: Nhưng mà ngoài cái bên Phật đó thì mình có lấy cái bên Phật đó qua bên phong thuỷ, qua bên những bùa ngải khác không?

Trưởng lão: À có. Bây giờ để nói vấn đề phong thủy. Phong thủy thì nó cũng dựa vào về cái quy luật của nhân quả mà nó viết ra phong thủy. Bây giờ nó coi có nhiều người nó đến nó coi, bây giờ anh phải xây cái cửa hướng này hướng này, anh sẽ làm ăn khá. Mà cái người này không làm ăn khá, phải không? Nhưng mà cái người này bảo sửa sang cái cửa này lại cái anh này làm ăn khá, tiền bạc vô ào ào, “Trời ơi! Ông phong thuỷ này giỏi thiệt chứ, ông coi đúng”. Sự thật ra nó cũng dựa vào nhân quả nó viết ra để nó làm ra cái nghề nó sống chứ đâu phải là cái chuyện gì. Cho nên ông phong thuỷ bao đời mà ông lại coi không con đâu, con phải bỏ tiền ra, con hiểu không? Cho nên phong thuỷ nó cũng dựa vào nhân quả, mà cái nhân quả rõ ràng để thấy được cái sách phong thủy. Cho nên một cái người hiểu nhân quả, người ta không cần coi phong thuỷ. Tự nhiên cái phước báu của người ta đến thì nó buộc lòng người ta phải xây cái cửa lại chỗ hướng đó, con hiểu không? Tức là cái phước báu của người ta đến mà, gia đình bây giờ tôi thấy sao cái nhà mình bây giờ xây cái cửa này ra coi nó…​

Phật tử 5: Tới ngày tới giờ nó phải làm điều đó?

Trưởng lão: Nó phải làm điều đó, cái nhân quả của nó mà. Nó để cửa đó là nó bít…​

Phật tử 5: Cũng như ngày hôm nay con tới đây gặp Thầy…​

Trưởng lão: Nó vậy đó con, nó phải có cái duyên, nó phải đúng đó, vậy đó. Nó nhân quả mà, con hiểu đó. Nhân quả nó phải đủ cái duyên, nó không đủ không tới.


500- TÁC Ý ĐUỔI CHƯỚNG NGẠI PHÁP KHI TU TẬP

 

500- TÁC Ý ĐUỔI CHƯỚNG NGẠI PHÁP KHI TU TẬP

(01:40:02) Phật tử 4: Dạ, thưa Thầy cho con hỏi pháp, là lúc trước Thầy dạy con cái nhiếp tâm nơi cánh tay thì khi mà được khoảng hai ba, phút như con nói là mồ hôi nó xuống …​(. . .) thì bây giờ nó vẫn có chứ không, nhưng mà con mới tác ý là: “Ngứa thì gãi, còn không, dục đi mày”. Tác ý khoảng lần thứ hai, lần thứ ba thì tự nhiên nó chấm dứt, mà dạo này nó không, hầu như tự nhiên nó bớt ngứa. Nhưng mà bây giờ nó đang xuất hiện cách phân biệt mới xong là bình thường bị hôn trầm, lưỡi con đưa lên trên, nhưng mà hồi trước là con làm liên tục ba phút thì…​ (. . .) con đã lầm, nhưng mà nước miếng không ra, nhưng sau đó con nhớ lại mấy lần rồi thì nghe, gặp Thầy, Thầy nói là nhiếp một phút thôi, rồi xả nghỉ hai ba phút rồi ấy lại thì nó vẫn còn xếp bằng, thì con nhiếp đúng một phút. Rồi lúc đó con xả nghỉ thì con lại tác ý nữa: “Tâm thanh thản, an lạc, vô sự”, nhưng lạ một điều là trong ba mươi phút đó thì tất nhiên là con nhiếp cánh tay thì nó bị ngắn hơn, tại vì, thay vì trước kia làm ba mươi phút là con tưởng tượng là ba mươi cái, còn bây giờ là con làm được có chừng chín hay mười cái thôi nhưng lạ một cái là nước miếng nó ra rồi đờm thổi xuống làm con khó thở, nhưng mà mặt ngứa thì con tác ý một cái là nó đi liền, con nói: “Dục hả, đi! Không gãy nữa”, thì chừng như giống như con vượt được nó. Nhưng mà bây giờ bắt đầu nó lại hơi bị khó thở, nó xuống đờm, xuống nước miếng thì con lại tác ý câu đó nữa hay sao Thầy?

Trưởng lão: Lại tác ý nữa, tiếp tục tác ý nữa. Nghĩa là trong thân của mình hoàn toàn nó thanh thản, an lạc, vô sự. Còn nó chưa vô sự tức là nó xảy ra nó làm cho con bị chướng ngại thì tức là tác ý: “Tâm bất động, thanh thản, an lạc, vô sự, không có gì mà xảy ra hết, bây giờ nước miếng hay gì chảy ra, hoàn toàn chấm dứt, bình thường, không có chảy”, con tác ý vậy đó.

Phật tử 4: Dạ. Tức là như thay vì mấy hôm nay là con bị con phải tự nuốt, khoảng chừng năm, mười phút là phải nuốt cho xuống. Cái sáng nay thì con tập, cái con tác ý là: “Dục kiểu khác nữa rồi, phá tao hả, thôi nha”, thì con thấy mức độ nó xuống so với mấy ngày kia, nhưng nó vẫn còn, nhưng mà nhân cái duyên hôm nay con gặp được Trưởng lão…​

Trưởng lão: Cứ tác ý con. Cái gì ở trong thân con bị chướng thì con tác ý. Tâm bị chướng, thân bị chướng là đều là tác ý thì nó sẽ hết. Phải lấy cái pháp Như Lý Tác Ý mà ấy.

Phật tử 4: Vậy con tác ý như thế nào?

Trưởng lão: Mà nó cụ thể chẳng hạn nào bây giờ thân con nó ra nước miếng, con bảo: “Không có ra nước miếng nữa, phải bình thường”, thì như vậy mình chỉ thẳng ngay cái bệnh của nó đang làm cái gì. Thí dụ như bây giờ con bị mệt, con mới tác ý: “Bây giờ bình thường, khoẻ, không có được mệt”, thì nó cũng lấy lại bình thường, nó thở liền, nó không có bị nữa.

(01:42:49) Phật tử 4: Rồi từ trong cái lúc mà con xả nghỉ sau một phút đó, con tiếp đến tác ý câu mà: “…​ thanh thản, an lạc, vô sự”, thì con nhớ Thầy nói là phải tập ngay từ bước đầu, thành ra con tác ý cái câu trước đó là: “Lưng phải thẳng”, thì con cũng ngồi hơi bị cong. Mà bắt đầu áp dụng mười ngày nửa tháng nay con cứ tác ý thường xuyên là: “Lưng thẳng, phải quắc thước nha. Nhớ Thầy Thông Lạc không?”, thì tự nhiên bắt đầu cái lưng con từ từ thẳng lên được nhưng mà nó không gồng, hồi trước con gồng nó có mỏi mà kỳ này là…​ (. . .) con cảm thấy là nó hầu như nó không mỏi.

Trưởng lão: Dễ chịu.

Phật tử 4: Càng ngày nó dễ chịu. Nếu là vậy là con tác ý như vậy được phải không Thầy?

Trưởng lão: Được chứ con. Nó có hiệu quả. Cái gì mình nhắc mình lại dùng cái ý thức của mình. Thí dụ như mình thường hay ngồi thụng, là tại vì mình thích dục. Ngồi thụng nó có cái sự an của nó cho nên mình kéo lên, thẳng lại mình giữ cho cái lưng mình thẳng thì nghe nó khó chịu, cho nên mình bảo, mình tác ý rồi mình cũng dựng cái thân mình thẳng lên. Rồi nhờ cái pháp tác ý đó nó điều chỉnh, cho nên vì vậy mà cái lưng của mình nó không thấy khó chịu, chứ không khéo con sửa mà con không tác ý, nó thụng xuống nữa.

Phật tử 4: Dạ thì khoảng chừng hai, ba phút nó hơi bị xuống là con phải áp dụng lại, phải quắc thước là hiện tại con cứ áp dụng chỉnh ba phút con tác ý câu đó, rồi sau đó con tác ý là: “Tâm vô sự rồi thanh thản”. Con có sai không?

Trưởng lão: Trong khi mà con phải quán về cái nhân quả. Thường cái nhân quả đó mình quán sâu, nó thông suốt được tất cả mọi cái góc độ nhân quả, tất cả mọi chuyện Thầy nhắc chung cho mấy con, cái chuyện gì mà xảy ra trong cuộc đời của mấy con vui hay buồn, mấy con đều là đem cái nhân quả ra mà tư duy quán xét. Do đó ngày ngày nó có chuyện gì thì mấy con, lúc bấy giờ nó xảy ra mấy con đang làm công việc gì đó, không phải là mấy con nghĩ mấy con cứ tiếp tục làm, rồi buổi tối mấy con rảnh rang mấy con đưa câu chuyện xảy ra đó ra mà quán, quán tư duy suy nghĩ cho nó thông suốt.

(01:44:53) Và cứ quán nhân quả thôi, mình tư duy suy nghĩ trong nhân quả thì nó có cái hữu lậu và cái vô lậu cho nên nó thuộc về Định Vô Lậu. Thì do đó mấy con cứ quán, quán xét như vậy thì hằng ngày chuyện gì như xảy ra thì mấy con cứ quán nhân quả. Quán riết rồi một thời gian trong một tháng, hai tháng, ba tháng mấy con thấy thấm nhuần được nhân quả, chừng đó không ai làm động mấy con được hết, bởi vì tri kiến của mấy con là tri kiến nhân quả giải thoát rồi, nó thấm nhuần rồi, cho nên lúc bấy giờ tâm mấy con giải thoát hoàn toàn, con cái tất cả mọi sự việc ở trong gia đình các con không có, mấy con còn có cái hành động mà đánh chửi hay mắng con mình ra, nó hết rồi. Bởi vì những cái hành động đó là nhân quả. Mình đánh con mình là mình ác, nói một cái lời mà nặng nề nó, thì cũng là cái ác, cho nên mình nói lời nhẹ nhàng ôn tồn và hành động của mình rất là nhẹ nhàng đối xử với các con.


499- XẢ TÂM ĐỂ LY DỤC LY ÁC PHÁP

 

499- XẢ TÂM ĐỂ LY DỤC LY ÁC PHÁP

(01:34:34) Phật tử 3: Dạ, con hỏi câu cuối cùng Thầy. Qua những cái bài dạy của Thầy đó, con ứng dụng trong cái bản thân con trải nghiệm đó, thì con nghe nhận thấy là những bài dạy Định Niệm Hơi Thở, như cái quán ly sân, quán ly tham, thì con thực hiện cái đó sao nó lâu quá, mà đụng cái chuyện gì mà con cứ tự nhiên suy nghĩ cái nhân quả không. Chứ mình nhiều khi nằm ngủ mà cái đường đi, cái suy nghĩ nhân quả, mà bây giờ mình ngồi dậy để mình định niệm mình quán ly, thì lại là không có được thời gian lâu thì năm, mười hơi thở cái nó bắt mình phải nằm là hay sao đó. Còn cái tư duy suy nghĩ về nhân quả kéo dài qua ngày này, qua ngày kia, ngày nọ. Thì như vậy là con tu cái pháp nào cho đúng Thầy?

Trưởng lão: Con tu về cái pháp nhân quả mới đúng. Tại vì đó là cái pháp Ly Dục Ly Ác Pháp. Say khi ly dục ly ác pháp hoàn toàn, tâm nó còn đâu tự nó yên tịnh trong đó nó không có buồn giận, ai làm gì nó không buồn phiền gì hết, tới chừng đó bây giờ con ngồi nhiếp tâm, nó nhiếp tâm rất dễ, nó không có còn buồn ngủ nó không còn khó khăn. Còn bây giờ cái tâm còn nó chưa ly dục ly ác pháp mà ngồi ức chế nó, nó khó, mà ráng ức chế nó được là con dụng công nhiều, mà dụng công nhiều lại là sai đường. Con hiểu không? Còn bây giờ lo xả tâm đi, dùng cái tri kiến để mà xả tâm ly dục ly ác pháp, mà tri kiến xả tâm ly dục ly ác pháp thì mấy con rất là nhẹ nhàng. Ngồi nó suốt ngày mấy con quán mà, nó không có buồn ngủ. Còn bây giờ ngồi mà nhiếp tâm sao chút cái nó buồn ngủ quá, có phải không?

Phật tử 3: Dạ đúng ạ.

Trưởng lão: Bởi vì nó chưa ly dục ly ác pháp con. Cho nên nó đi vào cái trạng thái hôn trầm thùy miên, nó lười biếng. Còn khi mà con ngồi con quán siêng năng mà quán càng hay chừng nào là nó siêng năng nữa, nó làm cho mình tươi tỉnh. Thấy nó hay quá mà nó tươi tỉnh lên. Cho nên nó dùng cái tri kiến mà tu tập thì rất là đúng lúc đúng thời. Là trong khi mấy con còn trong gia đình thì mấy con dùng cái tri kiến mấy con tu tập giải thoát. Nó đi vào con đường thiền định mà thiền định ly dục ly ác pháp đó, nó đúng. Cho nên mấy con cần nương vào, những cái gì chưa hiểu biết thì mấy con nương vào sách vở của Thầy, của Phật, những cái điều mà đức Phật dạy để cho mình thấm nhuần cái đó. Để khi có hữu sự cái mình đem ra mình quán, mình tư duy, thì lúc bây giờ nó cởi mở, nó rõ ràng, nó làm cho tri kiến của mình càng sâu hơn, nó làm cho mình giải thoát mau hơn. Đó thì mấy con tu tập vậy là đúng pháp rồi.

Đừng có về nhà mà ngồi thiền nhập định nhiều, không có được. Mà chính thiền định của mấy con là thiền định bây giờ ly dục ly ác pháp. Cái hoàn cảnh mà mấy con, cái hoàn cảnh gia đình của mấy con nó còn nhiều, nó không cho phép mấy con vô đây. Mà bây giờ vô đây thì khép cho mấy con sống độc cư là mục đích để thử cho mấy con thấy có thể tu thiền định được không, mà mấy con chưa được thì mấy con cứ ra nhà bếp cứ nhiều khi cứ làm rồi xả tâm. Tại vì mấy con sống độc cư không được mà ức chế mấy con ở trong đó thì mấy con buồn khổ, mấy con phá hạnh độc cư rồi. Mà phá hạnh độc cư thì biết rồi thôi đừng có vô ngồi thiền. Ngồi thiền nhiều ức chế tâm cho nên ra làm công việc này kia nọ thì do đó mấy con tiếp xúc, thì bắt đầu bây giờ mới dùng tri kiến xả đó. Có chuyện gì trái ý nghịch lòng với nhau, bữa nay nấu cơm bảo lặt rau làm dơ thiệt, tui thấy gớm quá không ăn được, thì đó bắt đầu bây giờ cái lo xả tâm. Các con hiểu chưa?

(01:37:45) Những cái chuyện làm chung đụng nhau, nó có những cái chuyện, nó làm chúng ta không có vừa ý, do chính chỗ đó mà chúng ta xả tâm. Nó phải vậy mới được. Bởi vì nó có sự chung đụng nhau là có nhân quả. Mà bây giờ mình vô thất, để mình ngồi mình tu tập thì tâm mình nó không chịu, nó cô đơn nó buồn, nó muốn đi ra nói chuyện. Thì do đó cho mày muốn đi ra nói chuyện thì cho nói chuyện. Nói chuyện là xả, xả cho hết bây giờ hết muốn nói chuyện nữa, mới vô thất mới ngồi tu mới được. Cũng như bây giờ các con xả hết rồi cái tâm mấy con quán thông suốt hết rồi, những ác pháp không còn tác động được tâm mấy con được nữa, mấy con thấy nó là giải thoát hoàn toàn mà.

Nếu mà bây giờ không chừng mà nó giải thoát như vậy rồi, mà trong nhà này ai đi hết có mình con, con cũng còn thích hơn, nó không ai làm động, mà động mình cũng thản nhiên. Đó do đó là mấy con thấy ngồi một mình, nó không có gì động nữa, tức là bây giờ nó sẽ đi vào cái chỗ thiền định. Còn chưa được như vậy mà cứ ức chế nó thì đi vào thiền định không được, nó khó. Còn những người nào mà người ta vào đó người ta sống độc cư, người ta thấy từng cái niệm, bởi sao người ta không phá độc cư được. Người ta không có phá độc cư tức là cái tâm người ta quay vô, người đang ở trong hơi thở hoặc là đang quán thân. Thì mấy người này, người ta có cái duyên người ta tu tập, người ta không cần phải ra động nữa.

Còn mà cái người mà ở trong độc cư để phòng hộ mắt, tai, mũi, lưỡi, thân, ý mà nó không chấp nhận, nó cứ phóng niệm này kia, mình hàng phục không được, thì mấy người này phải ra đi, chứ không khéo lén lén mấy con. Kỳ lắm, phá cái hạnh độc cư nó lén lén, coi vậy chứ nó cứ nhìn qua thất người ta đâu dám nhìn. Thì thấy như vậy nó lén lén rồi. Nó không lại đó nói chuyện với mấy người đó, nhưng mà nó cứ nhìn qua thất người ta, chứ nó ngồi một mình nó chịu không nổi. Nó phóng ra ngoài nó nhìn, nó thấy người kia: “Thôi giờ này mà bà đó bà đi kiếm chổi để quét, làm sai rồi, không đúng!”. Cứ ngồi đó phê bình người ta, ngồi một chỗ phê bình, đó là nó phóng dật. Mấy người đó thì coi như đi xuống nhà bếp nấu cơm thời gian để xả tâm. Xả tâm được rồi mới vô thất mới tu được. Chứ không, ngồi trong thất mà nó chỉ mình im lặng, mình thấy cái tâm mình nó quay vô nó không dám nhìn ra ngoài ai hết, thì mấy người này ở trong thất tu được, sống độc cư được.


498- CHUYỂN ĐỔI NHÂN QUẢ

 

498- CHUYỂN ĐỔI NHÂN QUẢ

Phật tử 3: Nhưng mà nó giảm đi, thí dụ thay vì mọi lần một tháng và đủ bốn tuần lận, thì bây giờ tháng nó chừng hai tuần thôi.

Trưởng lão: Thì biết rồi cố gắng. Con phải…​

Phật tử 3: Dạ. Thì mình tránh đi, tức là tránh những cái phiền não đi. Hiện giờ con cứ suy nghĩ cái nhân quả hoài, nghĩ cái này, con nghĩ vầy nó có thể tiêu cực không Thầy? Con nghĩ là như vậy là trong nhiều đời của mình, mình cũng đã lắm lúc mình cũng đã vậy, cho nên mình nhận cái quả này, thì cái đó con thấy nó tiêu cực quá, nó không có hoạt động tích cực cho mình, mà nó cũng không hoạt động tích cực cho người thân của mình.

Trưởng lão: Cách thức đó là cách thức nghĩ tiêu cực con.

Phật tử 3: Dạ.

(01:29:52) Trưởng lão: Còn cách thức mà mình chuyển đổi nhân quả, mình làm cho tâm mình vui, trước cái nhân quả đó đừng để cho nó buồn, rồi mình chuyển đổi cái đối tượng của mình bằng cách mình nói vui vẻ. Bởi vì mình biết mình đã vui rồi, mình không phải vì giận mà mình nói, cho nên mình chuyển cái nhân quả đó, mình giúp cái người đó, thì họ cũng sẽ thay đổi thôi. Sớm muộn rồi ông, ai điên gì cứ ôm ác pháp đó mà chịu khổ, có phải không? Mà người ta nhắc mình, mình lại không thấy. Một lần không thấy, hai lần, ba lần thấy hết. Con người mình có trí tuệ mà, họ sẽ thấy, họ…​

Phật tử 3: Như vậy con suy nghĩ đến cái kết luận, cái nhân quả đó, theo con nghĩ nó kiểu như vầy, cái quả có nghĩa là mình phải chịu thôi, cái quả là những cái hoàn cảnh hợp khổ hợp sướng, cái hoàn cảnh mình rơi vô nhà người này, cái quả mà mình không mong thay đổi được. Nhưng mà cái nhân thì để mình chuyển, mình gieo nhân, thì như sau như mình gieo nhân thì cái đó mình làm là mình gieo nhân hay là mình lại gây quả nữa đây? (01:23:23) Phật tử 3: Dạ, con cứ băn khoăn cái lời Thầy dạy đó, thì luôn luôn con quán chiếu về cái nhân quả. Mỗi cái nhân quả, nhiều khi mình nói chuyện gì mình đến đó, thì tất quả đều do nhân quả thôi, thì như vậy chứ nó nói hay mình chuyện buồn chứ mình ức chế lại. Tại vì mình nói nhân quả mà, chứ giờ làm sao, mình ức chế được cái mình, Thầy dạy Định Vô Lậu. Thầy dạy quán vô thường, rồi cái mình nghĩ quán vô thường nhưng mà mình cũng không thoả mãn được. Rồi vậy bây giờ con suy nghĩ nếu như mình là, bây giờ nhân quả nó những cái hoàn cảnh gì mà nó đến với mình mà mình thật khổ, mình thật sướng mình không có thể nào mình không có chủ động được thì đó là cái quả. Còn cái mà mình chủ động được thì nó là cái nhân, thì con lại nghĩ tiếp, nếu mà cái nhân mà mình chủ động được thì, cái nhân mình chủ động được, nhưng mà tại mình bị hành động theo cái nghiệp mà, thì như vậy khi mà mình đang vậy thì như vậy là nó cũng không chủ động được, tại vì mình hành động theo nghiệp theo thói quen của mình.

Trưởng lão: Không phải đâu con. Nhân quả nó không phải là cố định, không phải là định mệnh, mà nhân quả là phải thay đổi phải chuyển, tức là bây giờ nó đến với cái hoàn cảnh của con, nó làm cho con buồn thì con mới tư duy suy nghĩ đây là nhân quả.

Nếu mà không nhân không quả làm sao mà có đến cái sự buồn bực này. Cho nên con suy nghĩ đây là nhân quả mà phải thông suốt nó, thì phải xét cái quả này nó nằm ở trong cái lậu hoặc nào? Cái khổ nào? Con phải quán Định Vô Lậu. Khi mà quán vô lậu rồi thì tâm hồn con nó cởi mở nó không bị ức chế do đó nó chuyển đổi cái nhân quả đó luôn đi, thay vì con phải buồn một ngày, hai ngày nhưng bây giờ con hết buồn tức là con thay đổi nhân quả rồi. Con hiểu không? Nó thay đổi nhân quả liền. Mà bây giờ con phải ở trong cái tư duy suy nghĩ cũng bằng cái ý thức, bởi vì cái ý thức của con là tri kiến giải thoát mà, nó phải tìm hiểu, nó truy quét, nó làm cho tất cả những cái khổ đau đó nó quét sạch ra, truy quét nó ra. Cho nên vì vậy mà con nằm ở trong cái hữu lậu đó mà con truy nó ra, coi cái vô lậu nó chỗ nào đó, cuối cùng con quét nó ra hết thì con chuyển nhân quả của con. Con thành an vui không còn nỗi đau, con vô sự, con hiểu không?

Đó thành ra nhân quả, hễ nói nhân quả là mình phải truy quét chứ không phải nhân quả ức chế. Ở đây nói nhân quả cái mình chịu đựng, thì như vậy là rõ ràng là tự mình làm khổ mình rồi, thì không đúng cái đạo đức rồi. Hay bây giờ mình chịu đựng, bây giờ nói người ta nói gì đó mình buồn giận quá, thôi mình không nói lại nhưng mà cứ ấm ức trong bụng hoài. Còn không nói ra kể như vậy là coi như xong đi, đây nhân quả, thôi mình chịu, thì như vậy rõ ràng là tuy rằng mình bằng mặt chứ chưa bằng lòng mình, cho nên mình phải bằng lòng luôn nữa, cho nên Thầy nói: “Nhẫn nhục, tuỳ thuận, bằng lòng”, cái bằng lòng nó đi sau cùng hết.

Trước tiên thì mình nhẫn nhục đó, là mình chịu đựng rồi, hễ nhẫn nhục là phải ép buộc mình chịu đó. Bây giờ nhẫn nhục, tuỳ thuận mình nhẫn nhục để tùy thuận cái hoàn cảnh đó đã, nó không có xảy ra những cái chuyện nhân quả khác nữa. Rồi bắt đầu bây giờ mới truy quét cho cái tâm của mình, nó trở về với cái sự bình thường, thật sự nó không phải vì cái chuyện đó mà nó làm cho mình phải ngồi đó, phải khổ sở với nó rồi cuối cùng thì con sẽ bằng lòng thật sự.

(01:26:49) Phật tử 3: Dạ, thưa thì con thấy có cái hiệu quả, hay nhất là thay vì mọi lần là mình buồn cả tuần lễ, hay là cái đó nó đeo mình hoài, thì nhưng mà qua cái Thầy dạy thì cũng buồn nhưng mà phải nói một ngày, hai ngày thì nó hết. Thì qua cách Thầy dạy thì mình có thể chuyển cái thân tâm mình được nhưng mà con lại nghĩ tiếp vầy nè, những cái người mà làm những cái ác pháp, những cái buồn phiền não nó đến với mình, đa phần là những người thân của mình. Đa phần là những người thân, tại vì cái người ngoài thì nó dễ quá rồi, thôi cứ tránh luôn đi. Đó, thì đa phần những người thân của mình, nhưng mà nếu người thân mình cứ …​ không chuyển hoá được thì cái người thân của mình nó sẽ kiểu như nó dường như nó cứ gặp được mình là người này mở miệng ra là nạt, là nộ, nó dần hồi nó thành một cái thói quen do cái người thân của mình. Mà bây giờ con nhìn lại được thì con thấy rằng là nhiều khi mình nhìn cái người thân mình nạt nộ mình, thì thấy tội nghiệp chứ không phải là người ta sung sướng khi người ta nạt mình. Mà mình hễ mở miệng ra cái người ta nạt mình. Thì như vậy thì làm sao mình chuyển được vừa cái thân tâm của mình mà vừa cái người thân của mình?

Trưởng lão: Được con. Nói nạt nộ con mà con không giận gì hết thì con hỏi lại: “Hồi lúc anh nạt nộ vậy anh có vui sướng gì lắm không? Riêng, thì em là người bị nạt nộ mà em thấy cái đó nó không quan trọng gì vì cái nhân quả. Còn anh nạt nộ vậy anh thấy anh có sung sướng không? Em tội nghiệp anh quá”. Con nói con cười ông mắc cỡ, ông hết.

Mình phải thấy được cái khổ, tại sao mình không thấy được cái khổ mà cứ ôm cái khổ đó mà la lối hoài vậy? Phải không, con nói: “Anh không thấy cái khổ của anh mà anh cứ la lối hoài, còn anh có làm em khổ nữa đâu, em cười hoài, em thấy sao người ta lại điên khùng đến mức độ mà ác pháp mà không thấy để cứ ôm đó mà khổ. Còn em thì em xả ra hết, chứ phải mà em không xả ra chắc chắn là có chuyện rồi đó, bữa nay là cho anh ăn cơm ở ngoài đồng, chứ đâu vô đây ăn”, Phải không? “Nhờ xả đó mà cơm nước đàng hoàng, nhưng mà tội cho anh, anh không chịu xả cho nên lúc nào thấy anh cũng bực dọc, mà cái bực dọc là cái khổ đau, những cái ác pháp mà sao không thấy? Sao anh khùng quá vậy?”.

Phật tử 3: Mà nói không chuyển.

Trưởng lão: Nói không chuyển thì: “Để cho anh khùng anh biết. La riết không ai nói tới…​”.

Phật tử 3: Mình không bỏ được, chuyện đó là cái nợ rồi.

Trưởng lão: Cái nợ con, nhưng mà mình cũng phải chuyển người ta con. Bởi vì cái nhân quả nó phải chung sống nhau, mình cũng phải dùng lời này kia, nhưng mà cuối cùng họ không bỏ thì đó là cái nghiệp của họ thôi,

Trưởng lão: Đâu. Không phải con. Bây giờ cái nhân của cái người đó, họ tạo cái nhân ác họ nói lời nặng mình, tức là cái nhân của họ rồi, bây giờ mình không khổ tức là mình chuyển được cái quả. Mình chuyển được cái quả thì mình lại chuyển cái đối tượng kia để tạo cái nhân. Cái nhân họ sẽ cứ la rầy họ la lối hoài thì bắt đầu bây giờ họ la là cái nhân rồi, mà cái quả thì mình thọ lấy cái quả, nhưng mà cái quả mình lại chuyển mình vui rồi, mình không để nó kéo dài, không để mình khổ. Là do đó thì mình không những chuyển cái quả của mình mà mình còn chuyển cái nhân nữa. Con mà thí dụ như chẳng hạn một cái nhân quả nó xảy ra mà con cứ con theo nhân quả, khi bị cái nhân rồi, thì cái quả mình tức giận thì mình không kềm giữ, thì mình to tiếng mình nói qua nói lại thì nhân quả nó chồng lên, cái khổ nó đau nhiều hơn.

Còn bây giờ còn chuyển được nhân quả thì cái nhân quả nó dẹp xuống, nó không có la lối nữa, bởi vì la hoài mà thấy nó không ăn thua gì hết, thành ra nó giảm xuống rồi, nó giảm xuống thì mình chuyển ngay ở trong lòng của mình được rồi, thì cái quả ở trong lòng của mình được rồi, thì mình sẽ chuyển cái nhân kia nó sẽ không đến nữa. Và cuối cùng thì nhân quả mình thay đổi toàn bộ cho nên trong nhà rất là êm ấm, lời nói qua lại ngọt ngào không còn la lối nữa. Chuyển riết mà nó thành đi ra vào con đường thiện pháp con, nó không bị nhân quả nữa. Chớ không khéo nhân quả vay trả đời nào thì mình làm mình không biết, nhưng đời nay mình gặp nhau đó là đang trả nhân quả với nhau đó.

(01:32:29) Sớm muộn rồi vui nó cũng là cái quả vui đó con. Bữa nay anh làm được tiền bạc này kia về, đưa em bữa nay rồi, mua cái này kia về làm bữa ăn này kia cho con cái rồi này kia, vui vẻ hay hoặc là mua quà biếu cho con gì đó. Đó là cái quả vui nhưng mà trong cái vui đó, nó sẽ có những cái quả khổ chứ chưa phải vui hoài. Đó cho nên mình biết: “Đây là cái quả này là cái phước báu, hồi đó là mình cũng cho ai quà biếu gì đây, giờ anh này anh làm có tiền anh quà biếu lại mình đây”. Mình cũng xét thấy cho nên mình vui mà không vui. Vui là chưa trải đời vui quá vui, cho nên cuối cùng mình chuyển lần cái nhân quả. Nhất là cái khổ thì thấy rõ, mà cái vui thì mình quên đi. Sự thật nó cũng nhân quả không đó con.

Cho nên nói về nhân quả thì chúng ta nói chung chung, nhưng mà đi sâu về nhân quả nó đòi hỏi tri kiến, cái sự tư duy chúng ta rất nhiều để nó chuyển biến, nó thay đổi. Thí dụ như mọi lần mười ngày con còn giận, mà nay con nhờ biết quán nhân quả còn hai ngày, rồi lần lượt rồi còn ngày, sau đó rồi chốc lát hết. Rồi cuối cùng thì ai nói gì không biết giận nữa. Thì nó đã sạch rồi, nó chuyển hết nhân quả ngay liền, khi người ta nói lời nặng, mình hãy xả luôn tâm, tức là nó thấm nhân quả rồi đó. Còn hồi mà chưa thấm nhân quả thì nó còn tức. Mà nhờ mình quán xét tư duy thì nó giảm đi, nó giảm cái thời gian kéo dài đi, nó giảm lần. Giảm lần cho đến khi mà người ta vừa nạt nộ mình, mình thấy thản nhiên, thì đó là mình đã thấm nhuần cái nhân quả, không còn phải quán tư duy nữa. Nó đã thấu suốt cái lý nhân quả, cho nên nó cười. Đó, mấy con tu tập thì từ từ nó thấy giảm, mười ngày bây giờ giảm còn hai ngày là nó giảm rồi đó, rồi lần lượt nó giảm còn có giờ, thấy nó giảm hai ngày mà giờ còn có một giờ thôi thì quá ngắn rồi, giận có chút à, giận có một tiếng đồng hồ. Sau đó chừng vừa nói ra giận có phút cái nó hết liền. Bắt đầu bây giờ ngắn rồi đó, cuối cùng thì hết luôn.


497- KHÔNG CÓ MA VƯƠNG

 

497- KHÔNG CÓ MA VƯƠNG

(01:21: 08) Phật tử 2: Thưa Thầy, con hỏi thứ hai là trong sách có nói là khi thành người nhập định thì có thấy ma, tức là bị Ma Vương cám dỗ. Con muốn hỏi thưa Thầy, vậy thì có Ma Vương cám dỗ không?

Trưởng lão: Không, không có gì hết. Cái lòng con cám dỗ, con ngồi tu cái nó khởi ra: “Bây giờ đi ra chơi vòng”, thành ra nó cám dỗ, Ma Vương nó dỗ con đi. Cái đó là cái tâm của con chứ còn ma thì không có ma. Không có ma, không có quỷ gì hết à. Mà đức Phật muốn nói ma đó là những cái ác pháp ở trong tâm của mình. Thí dụ ngồi đây mình sống, mình tu tập cái nó khởi ra một cái niệm: “Bây giờ đó, thôi mình đi chơi vòng đi”, hay hoặc là: “Lại chỗ cái thất ở trước kia ngồi nói chuyện chút đi”, đó là ma nó cám dỗ con rồi đó, nó phá hạnh độc cư con, không an.

Còn nó khởi ra những cái niệm ác thì đó là ma, còn nó khởi ra cái niệm thiện đó, thì đức Phật nói là trời, trời hiện ra. Thí dụ như bây giờ đó, mọi con người này phải sống đừng có giết hại chúng sanh, đừng ăn thịt chúng sanh như vậy mới đúng, mọi người còn giết hại và ăn thịt chúng sanh không đúng. Khi mà tâm niệm con nó khởi ra cái niệm như vậy mà con ngồi, con yên lặng, mà bất động như vậy mà nó khởi niệm, đó là niệm thiện. Nhưng mà niệm thiện đó là nó cũng làm động tâm con đó tức là sai, nhưng mà đức Phật nói đó là cõi Trời, thì cho nên đức Phật khi mà ngồi yên lặng vậy nó khởi những cái niệm thiện. Đức Phật nói: “Ta biết rồi, các vị trời này đi đi”, tức là các cái niệm thiện đó đi đi. Nói vị trời đó tức là nói niệm thiện, mà nói vị trời tức là nó nằm ở trong thập thiện.

Còn mà thấy ở trong tâm mình nó khởi ra một cái niệm, mà nó thuộc về năm giới thì đức Phật nói: “Ta biết rồi, các ngươi đi đi, đừng có ở đây lải nhải”, đó thì cũng là niệm thiện. Nhưng mà ác pháp thì đây: “Ta biết, Ma Vương các ngươi đi đi, đừng có đến đây mà cám dỗ”, chứ không phải là có Ma Vương ở ngoài hiện vô đâu. Con hiểu chưa?

Bây giờ còn hỏi gì nữa không con? Con cứ hỏi đi.


496- KINH TỨ THẬP NHỊ CHƯƠNG KHÔNG PHẢI CỦA PHẬT

496- KINH TỨ THẬP NHỊ CHƯƠNG KHÔNG PHẢI CỦA PHẬT

(01:19:39) Hôm nay mấy con về thăm Thầy, mấy con có hỏi gì thì hỏi mà không hỏi thì Thầy nghỉ.

Phật tử 1: Thưa Thầy, trong kinh Thập Nhị, Bốn Hai Chương đó dạy tu tức là tu cái không tu đó, nghĩ là nghĩ cái không nghĩ, làm cái làm không làm, con không hiểu.

Trưởng lão: Con muốn nói gì, “tu không tu”?

Phật tử 1: Đức Phật dạy, tu là tu cái không tu, làm tức là làm cái mà không làm, nghĩ tức là nghĩ cái không nghĩ, không hiểu luôn.

Trưởng lão: Con muốn nói trong kinh gì?

Phật tử 1: Kinh Bốn Mươi Hai Chương, Thầy.

Trưởng lão: Kinh Tứ Thập Nhị Chương đó phải không? Tứ Thập Nhị Chương là không phải là kinh Phật đâu, kinh của các Tổ viết. Con nên nhớ rằng mà kinh thì nên con nghiên cứu, vì kinh thì con nên đọc kinh Nikaya, đừng có đọc kinh Tứ Thập Nhị Chương. Tứ Thập Nhị Chương là kinh của các Tổ viết ra. Cũng như kinh sách Đại Thừa như kinh Kim Cang, như kinh Pháp Hoa là toàn là các Tổ Đại Thừa viết ra, chứ không phải Phật đâu. Nhưng mà các ngài cứ để Phật thuyết thôi, chứ còn các ngài, không có, nhưng mà các ngài viết ra hết. Cho nên nó sai, nó không đúng đâu. Cho nên cái đó tu nó, con sẽ lọt ở trong không mất đi, không tưởng mà.

Rồi mấy con còn hỏi điều gì?


 

495- LỌT VÔ KHÔNG TƯỞNG, KHÔNG BIẾT ĐƯỜNG RA

 

495- LỌT VÔ KHÔNG TƯỞNG, KHÔNG BIẾT ĐƯỜNG RA

(01:14:45) Mà bây giờ khi mà ở trong không rồi đó, thì cái người thầy người ta biết sẽ dẫn dắt con thực hiện được ý muốn đó, thì con phải bước tới cái giai đoạn nào, chứ còn nếu mà không dạy thì nó ở trong không đó không. Nó không biết rồi nó không ra được, cái nó chết luôn. Nó chết luôn cũng như ngài Vũ Khắc Minh, Vũ Khắc Trường vậy, ở trong không rồi bây giờ không biết đường ra. Cho nên vì vậy mà khi đó cái ngồi cái bắt đầu ở trong không, không ra, không xuất ra được. Bởi vì thiền không xuất không nhập là chỗ mà thiền nhập vào cái không tưởng đó.

Cho nên những cái phương pháp mà dạy tu thiền mà ức chế ý thức, không còn ý thức hoạt động nữa thì do đó nó ở trong cái không đó đó, thì bắt đầu còn ở trong một giờ hai giờ xuất nhập ra vô, nhưng mà bữa nay làm thử coi thử coi, cho mày ngồi trong không này thử coi ngày coi đó, coi mày sao, nhưng mà làm ngày cái nó đi luôn nó không ra. Nó hết ra được rồi. Thì hết ra thì thấy cứ ngồi hoài, thì gia đình mọi người cứ để ngồi chứ ai biết làm sao giờ, riết rồi thành bộ xương khô mấy con. Bởi vì xuất ra không được.

Còn cái thiền của Đạo Phật nó xuất nhập hoàn toàn, nó qua cái ý thức của nó hoàn toàn làm chủ. Bây giờ nó muốn nhập Sơ Thiền, nó bảo: “Ly dục ly ác pháp nhập Sơ Thiền”, thân tâm nó nhập vô liền. Nó theo cái lệnh truyền của nó, nó có cái đường lối. Khi mà nó ở trong cái chỗ của Sơ Thiền nó bảo, nó tác ý ra, nó bảo: “Lìa khỏi cái trạng thái của năm chi thiền này ra”, thì thân tâm nó lìa ra, nó trở về cái trạng thái bất động tâm của nó. Bây giờ nó muốn nhập Tứ Thiền nó cũng vậy, nó ra lệnh nó bảo: “Tịnh chỉ hơi thở, nhập Tứ Thiền”, thì hơi thở từ từ dừng lại, nó nhập vào Tứ Thiền. Thì trong trạng thái Tứ Thiền nó có những cái trạng thái của thiền của nó, khi mà nó ở trong đó nó muốn ra thì nó ra lệnh, nó ra liền. Còn bây giờ nó muốn ra mà nó ra không được, nó không biết cách nào ra.

Cho nên người mà tu theo Đạo Phật, người ta muốn xuất muốn nhập lúc nào, người ta có lệnh người ta. Bởi vì thiền người ta làm chủ mà, thiền có xuất có nhập đàng hoàng chứ không phải thiền không xuất nhập. Cho nên tu tập đúng chứ không khéo mà nghe nói thiền rồi cũng tu, tu ức chế ý thức cái lọt trong không rồi, tới chừng đó kéo dài chừng một giờ, hai giờ thì nó còn ra được, nhưng mà lâu hơn nữa coi chừng nó không ra. Nó ra không được, nó xuất nhập không được, nó ra không được cái nó ở kẹt trong đó. Nó kẹt trong đó là mấy con chết luôn.

(01:17:14) Sự thật ra thì mấy con ở trong không mấy con chết thì mấy con không tương ưng tái sanh. Ở trong cái không đó, rồi nó cứ trạng thái không nó hoài như vậy cho đến khi cái thân của mấy con nó hoại diệt, tức là mấy con chết rồi mà nó hoại diệt nó khô rồi thì mấy con tương ưng mấy con tái sanh. Còn mấy con được chôn cất ở dưới đất đi rồi thì nó cũng nằm đó cho đến khi cái không đó, cái thân của mấy con nó khô đét, nó trở thành khô hay hoặc là nó hoại diệt đi rồi thì tức là mấy con phải tiếp tục tái sanh. Chứ không phải để nói rằng ở trong không hoài được. Cái không đó nó có cái thời gian nó theo cái thân của mấy con mà nó không, mà cái thân của con mất rồi thì nó không còn cái không đó nữa.

Còn cái người mà người ta nhập vào trong cái bất động tâm của người ta, thì nó hoàn toàn nó ở trong sự bất động, trạng thái bất động của nó, thanh thản, an lạc, vô sự nó biết rất rõ. Khi nó bỏ thân này rồi thì nó ở vào trong đó. Nhưng mà khi kéo dài bảy ngày đêm, thì nó có đủ bốn cái thần lực của nó, Dục Như Ý Túc nó muốn như thế nào thì thân tâm nó phải làm theo, cho nên nó lệnh của nó rồi, còn cái kia nó ở trong không mà nó không có lệnh. Còn người ta ở trong cái trạng thái bất động tâm đó, thì suốt bảy ngày đêm trong bất động tâm thì nó có Tứ Thần Túc, Định Như Ý Túc tức là nó định nào thì nó ra lệnh, thì nó nhập định ấy. Nó muốn nhập định không nó cũng vào được, nó muốn nhập cái định Diệt Thọ Tưởng Định nó cũng vào được, nhưng nó có cái vào tức là nó có cái hướng tâm vào thì nó có hướng tâm ra. Cho nên nó vào ra nó có phương pháp đàng hoàng.

Còn cái mà chúng ta tu mà chúng ta không biết cái phương pháp vào ra như vậy, đến khi mà chúng ta vào định rồi chúng ta không biết cách ra, thì nó dính kẹt ở trong đó. Chỉ có khi nào mà chúng ta ngồi đến cái mức độ mà có cái niệm khởi ra thì bắt đầu nó mới ra, còn nó không có niệm, nó yên lặng đó thì kể như là chúng ta ở trong đó luôn, không ra được. Mà nếu mà có niệm mà mình không tự chủ mà nó khởi ra như vậy, thì đương nhiên mình chưa làm chủ thân tâm. Cho nên sự tu tập ở đâu thì mình thấy sáng suốt ở đó mấy con.


510-BAN KINH SÁCH TU VIỆN CHƠN NHƯ.

  510-BAN KINH SÁCH TU VIỆN CHƠN NHƯ. Kinh sách của Tu viện Chơn Như chỉ kính biếu không bán . Phật tử cần kinh sách của Tu viện Chơn Như ...