498- CHUYỂN ĐỔI NHÂN QUẢ
Phật tử 3: Nhưng mà nó giảm đi, thí dụ thay vì
mọi lần một tháng và đủ bốn tuần lận, thì bây giờ tháng nó chừng hai tuần thôi.
Trưởng
lão: Thì biết rồi cố
gắng. Con phải…
Phật tử 3: Dạ. Thì mình tránh đi, tức là tránh
những cái phiền não đi. Hiện giờ con cứ suy nghĩ cái nhân quả hoài, nghĩ cái
này, con nghĩ vầy nó có thể tiêu cực không Thầy? Con nghĩ là như vậy là trong
nhiều đời của mình, mình cũng đã lắm lúc mình cũng đã vậy, cho nên mình nhận
cái quả này, thì cái đó con thấy nó tiêu cực quá, nó không có hoạt động tích cực
cho mình, mà nó cũng không hoạt động tích cực cho người thân của mình.
Trưởng
lão: Cách thức đó là
cách thức nghĩ tiêu cực con.
Phật tử 3: Dạ.
(01:29:52) Trưởng
lão: Còn cách thức mà mình chuyển đổi nhân quả, mình làm cho tâm mình vui,
trước cái nhân quả đó đừng để cho nó buồn, rồi mình chuyển đổi cái đối tượng của
mình bằng cách mình nói vui vẻ. Bởi vì mình biết mình đã vui rồi, mình không phải
vì giận mà mình nói, cho nên mình chuyển cái nhân quả đó, mình giúp cái người
đó, thì họ cũng sẽ thay đổi thôi. Sớm muộn rồi ông, ai điên gì cứ ôm ác pháp đó
mà chịu khổ, có phải không? Mà người ta nhắc mình, mình lại không thấy. Một lần
không thấy, hai lần, ba lần thấy hết. Con người mình có trí tuệ mà, họ sẽ thấy,
họ…
Phật tử 3: Như vậy con suy nghĩ đến cái kết luận,
cái nhân quả đó, theo con nghĩ nó kiểu như vầy, cái quả có nghĩa là mình phải
chịu thôi, cái quả là những cái hoàn cảnh hợp khổ hợp sướng, cái hoàn cảnh mình
rơi vô nhà người này, cái quả mà mình không mong thay đổi được. Nhưng mà cái
nhân thì để mình chuyển, mình gieo nhân, thì như sau như mình gieo nhân thì cái
đó mình làm là mình gieo nhân hay là mình lại gây quả nữa đây? (01:23:23) Phật
tử 3: Dạ, con cứ băn khoăn cái lời Thầy dạy đó, thì luôn luôn con quán chiếu
về cái nhân quả. Mỗi cái nhân quả, nhiều khi mình nói chuyện gì mình đến đó,
thì tất quả đều do nhân quả thôi, thì như vậy chứ nó nói hay mình chuyện buồn
chứ mình ức chế lại. Tại vì mình nói nhân quả mà, chứ giờ làm sao, mình ức chế
được cái mình, Thầy dạy Định Vô Lậu. Thầy dạy quán vô thường, rồi cái mình nghĩ
quán vô thường nhưng mà mình cũng không thoả mãn được. Rồi vậy bây giờ con suy
nghĩ nếu như mình là, bây giờ nhân quả nó những cái hoàn cảnh gì mà nó đến với
mình mà mình thật khổ, mình thật sướng mình không có thể nào mình không có chủ
động được thì đó là cái quả. Còn cái mà mình chủ động được thì nó là cái nhân,
thì con lại nghĩ tiếp, nếu mà cái nhân mà mình chủ động được thì, cái nhân mình
chủ động được, nhưng mà tại mình bị hành động theo cái nghiệp mà, thì như vậy
khi mà mình đang vậy thì như vậy là nó cũng không chủ động được, tại vì mình
hành động theo nghiệp theo thói quen của mình.
Trưởng
lão: Không phải đâu
con. Nhân quả nó không phải là cố định, không phải là định mệnh, mà nhân quả là
phải thay đổi phải chuyển, tức là bây giờ nó đến với cái hoàn cảnh của con, nó
làm cho con buồn thì con mới tư duy suy nghĩ đây là nhân quả.
Nếu mà không
nhân không quả làm sao mà có đến cái sự buồn bực này. Cho nên con suy nghĩ đây
là nhân quả mà phải thông suốt nó, thì phải xét cái quả này nó nằm ở trong cái
lậu hoặc nào? Cái khổ nào? Con phải quán Định Vô Lậu. Khi mà quán vô lậu rồi
thì tâm hồn con nó cởi mở nó không bị ức chế do đó nó chuyển đổi cái nhân quả
đó luôn đi, thay vì con phải buồn một ngày, hai ngày nhưng bây giờ con hết buồn
tức là con thay đổi nhân quả rồi. Con hiểu không? Nó thay đổi nhân quả liền. Mà
bây giờ con phải ở trong cái tư duy suy nghĩ cũng bằng cái ý thức, bởi vì cái ý
thức của con là tri kiến giải thoát mà, nó phải tìm hiểu, nó truy quét, nó làm
cho tất cả những cái khổ đau đó nó quét sạch ra, truy quét nó ra. Cho nên vì vậy
mà con nằm ở trong cái hữu lậu đó mà con truy nó ra, coi cái vô lậu nó chỗ nào
đó, cuối cùng con quét nó ra hết thì con chuyển nhân quả của con. Con thành an
vui không còn nỗi đau, con vô sự, con hiểu không?
Đó thành ra
nhân quả, hễ nói nhân quả là mình phải truy quét chứ không phải nhân quả ức chế.
Ở đây nói nhân quả cái mình chịu đựng, thì như vậy là rõ ràng là tự mình làm khổ
mình rồi, thì không đúng cái đạo đức rồi. Hay bây giờ mình chịu đựng, bây giờ
nói người ta nói gì đó mình buồn giận quá, thôi mình không nói lại nhưng mà cứ ấm
ức trong bụng hoài. Còn không nói ra kể như vậy là coi như xong đi, đây nhân quả,
thôi mình chịu, thì như vậy rõ ràng là tuy rằng mình bằng mặt chứ chưa bằng
lòng mình, cho nên mình phải bằng lòng luôn nữa, cho nên Thầy nói: “Nhẫn
nhục, tuỳ thuận, bằng lòng”, cái bằng lòng nó đi sau cùng hết.
Trước tiên
thì mình nhẫn nhục đó, là mình chịu đựng rồi, hễ nhẫn nhục là phải ép buộc mình
chịu đó. Bây giờ nhẫn nhục, tuỳ thuận mình nhẫn nhục để tùy thuận cái hoàn cảnh
đó đã, nó không có xảy ra những cái chuyện nhân quả khác nữa. Rồi bắt đầu bây
giờ mới truy quét cho cái tâm của mình, nó trở về với cái sự bình thường, thật
sự nó không phải vì cái chuyện đó mà nó làm cho mình phải ngồi đó, phải khổ sở
với nó rồi cuối cùng thì con sẽ bằng lòng thật sự.
(01:26:49) Phật
tử 3: Dạ, thưa thì con thấy có cái hiệu quả, hay nhất là thay vì mọi lần là
mình buồn cả tuần lễ, hay là cái đó nó đeo mình hoài, thì nhưng mà qua cái Thầy
dạy thì cũng buồn nhưng mà phải nói một ngày, hai ngày thì nó hết. Thì qua cách
Thầy dạy thì mình có thể chuyển cái thân tâm mình được nhưng mà con lại nghĩ tiếp
vầy nè, những cái người mà làm những cái ác pháp, những cái buồn phiền não nó đến
với mình, đa phần là những người thân của mình. Đa phần là những người thân, tại
vì cái người ngoài thì nó dễ quá rồi, thôi cứ tránh luôn đi. Đó, thì đa phần những
người thân của mình, nhưng mà nếu người thân mình cứ … không chuyển hoá được
thì cái người thân của mình nó sẽ kiểu như nó dường như nó cứ gặp được mình là
người này mở miệng ra là nạt, là nộ, nó dần hồi nó thành một cái thói quen do
cái người thân của mình. Mà bây giờ con nhìn lại được thì con thấy rằng là nhiều
khi mình nhìn cái người thân mình nạt nộ mình, thì thấy tội nghiệp chứ không phải
là người ta sung sướng khi người ta nạt mình. Mà mình hễ mở miệng ra cái người
ta nạt mình. Thì như vậy thì làm sao mình chuyển được vừa cái thân tâm của mình
mà vừa cái người thân của mình?
Trưởng
lão: Được con. Nói nạt
nộ con mà con không giận gì hết thì con hỏi lại: “Hồi lúc anh nạt nộ vậy
anh có vui sướng gì lắm không? Riêng, thì em là người bị nạt nộ mà em thấy cái
đó nó không quan trọng gì vì cái nhân quả. Còn anh nạt nộ vậy anh thấy anh có
sung sướng không? Em tội nghiệp anh quá”. Con nói con cười ông mắc cỡ, ông
hết.
Mình phải thấy
được cái khổ, tại sao mình không thấy được cái khổ mà cứ ôm cái khổ đó mà la lối
hoài vậy? Phải không, con nói: “Anh không thấy cái khổ của anh mà anh cứ la
lối hoài, còn anh có làm em khổ nữa đâu, em cười hoài, em thấy sao người ta lại
điên khùng đến mức độ mà ác pháp mà không thấy để cứ ôm đó mà khổ. Còn em thì
em xả ra hết, chứ phải mà em không xả ra chắc chắn là có chuyện rồi đó, bữa nay
là cho anh ăn cơm ở ngoài đồng, chứ đâu vô đây ăn”, Phải không? “Nhờ xả
đó mà cơm nước đàng hoàng, nhưng mà tội cho anh, anh không chịu xả cho nên lúc
nào thấy anh cũng bực dọc, mà cái bực dọc là cái khổ đau, những cái ác pháp mà
sao không thấy? Sao anh khùng quá vậy?”.
Phật tử 3: Mà nói không chuyển.
Trưởng
lão: Nói không chuyển
thì: “Để cho anh khùng anh biết. La riết không ai nói tới…”.
Phật tử 3: Mình không bỏ được, chuyện đó là
cái nợ rồi.
Trưởng
lão: Cái nợ con,
nhưng mà mình cũng phải chuyển người ta con. Bởi vì cái nhân quả nó phải chung
sống nhau, mình cũng phải dùng lời này kia, nhưng mà cuối cùng họ không bỏ thì
đó là cái nghiệp của họ thôi,
Trưởng
lão: Đâu. Không phải
con. Bây giờ cái nhân của cái người đó, họ tạo cái nhân ác họ nói lời nặng
mình, tức là cái nhân của họ rồi, bây giờ mình không khổ tức là mình chuyển được
cái quả. Mình chuyển được cái quả thì mình lại chuyển cái đối tượng kia để tạo
cái nhân. Cái nhân họ sẽ cứ la rầy họ la lối hoài thì bắt đầu bây giờ họ la là
cái nhân rồi, mà cái quả thì mình thọ lấy cái quả, nhưng mà cái quả mình lại
chuyển mình vui rồi, mình không để nó kéo dài, không để mình khổ. Là do đó thì
mình không những chuyển cái quả của mình mà mình còn chuyển cái nhân nữa. Con
mà thí dụ như chẳng hạn một cái nhân quả nó xảy ra mà con cứ con theo nhân quả,
khi bị cái nhân rồi, thì cái quả mình tức giận thì mình không kềm giữ, thì mình
to tiếng mình nói qua nói lại thì nhân quả nó chồng lên, cái khổ nó đau nhiều
hơn.
Còn bây giờ
còn chuyển được nhân quả thì cái nhân quả nó dẹp xuống, nó không có la lối nữa,
bởi vì la hoài mà thấy nó không ăn thua gì hết, thành ra nó giảm xuống rồi, nó
giảm xuống thì mình chuyển ngay ở trong lòng của mình được rồi, thì cái quả ở
trong lòng của mình được rồi, thì mình sẽ chuyển cái nhân kia nó sẽ không đến nữa.
Và cuối cùng thì nhân quả mình thay đổi toàn bộ cho nên trong nhà rất là êm ấm,
lời nói qua lại ngọt ngào không còn la lối nữa. Chuyển riết mà nó thành đi ra
vào con đường thiện pháp con, nó không bị nhân quả nữa. Chớ không khéo nhân quả
vay trả đời nào thì mình làm mình không biết, nhưng đời nay mình gặp nhau đó là
đang trả nhân quả với nhau đó.
(01:32:29) Sớm
muộn rồi vui nó cũng là cái quả vui đó con. Bữa nay anh làm được tiền bạc này
kia về, đưa em bữa nay rồi, mua cái này kia về làm bữa ăn này kia cho con cái rồi
này kia, vui vẻ hay hoặc là mua quà biếu cho con gì đó. Đó là cái quả vui nhưng
mà trong cái vui đó, nó sẽ có những cái quả khổ chứ chưa phải vui hoài. Đó cho
nên mình biết: “Đây là cái quả này là cái phước báu, hồi đó là mình
cũng cho ai quà biếu gì đây, giờ anh này anh làm có tiền anh quà biếu lại mình
đây”. Mình cũng xét thấy cho nên mình vui mà không vui. Vui là chưa trải đời
vui quá vui, cho nên cuối cùng mình chuyển lần cái nhân quả. Nhất là cái khổ
thì thấy rõ, mà cái vui thì mình quên đi. Sự thật nó cũng nhân quả không đó
con.
Cho nên nói
về nhân quả thì chúng ta nói chung chung, nhưng mà đi sâu về nhân quả nó đòi hỏi
tri kiến, cái sự tư duy chúng ta rất nhiều để nó chuyển biến, nó thay đổi. Thí
dụ như mọi lần mười ngày con còn giận, mà nay con nhờ biết quán nhân quả còn
hai ngày, rồi lần lượt rồi còn ngày, sau đó rồi chốc lát hết. Rồi cuối cùng thì
ai nói gì không biết giận nữa. Thì nó đã sạch rồi, nó chuyển hết nhân quả ngay
liền, khi người ta nói lời nặng, mình hãy xả luôn tâm, tức là nó thấm nhân quả
rồi đó. Còn hồi mà chưa thấm nhân quả thì nó còn tức. Mà nhờ mình quán xét tư
duy thì nó giảm đi, nó giảm cái thời gian kéo dài đi, nó giảm lần. Giảm lần cho
đến khi mà người ta vừa nạt nộ mình, mình thấy thản nhiên, thì đó là mình đã thấm
nhuần cái nhân quả, không còn phải quán tư duy nữa. Nó đã thấu suốt cái lý nhân
quả, cho nên nó cười. Đó, mấy con tu tập thì từ từ nó thấy giảm, mười ngày bây
giờ giảm còn hai ngày là nó giảm rồi đó, rồi lần lượt nó giảm còn có giờ, thấy
nó giảm hai ngày mà giờ còn có một giờ thôi thì quá ngắn rồi, giận có chút à,
giận có một tiếng đồng hồ. Sau đó chừng vừa nói ra giận có phút cái nó hết liền.
Bắt đầu bây giờ ngắn rồi đó, cuối cùng thì hết luôn.