500- TÁC Ý ĐUỔI CHƯỚNG NGẠI PHÁP KHI TU TẬP
(01:40:02) Phật
tử 4: Dạ, thưa Thầy cho con hỏi pháp, là lúc trước Thầy dạy con cái nhiếp
tâm nơi cánh tay thì khi mà được khoảng hai ba, phút như con nói là mồ hôi nó
xuống …(. . .) thì bây giờ nó vẫn có chứ không, nhưng mà con mới tác ý
là: “Ngứa thì gãi, còn không, dục đi mày”. Tác ý khoảng lần thứ
hai, lần thứ ba thì tự nhiên nó chấm dứt, mà dạo này nó không, hầu như tự nhiên
nó bớt ngứa. Nhưng mà bây giờ nó đang xuất hiện cách phân biệt mới xong là bình
thường bị hôn trầm, lưỡi con đưa lên trên, nhưng mà hồi trước là con làm liên tục
ba phút thì… (. . .) con đã lầm, nhưng mà nước miếng không ra, nhưng sau đó
con nhớ lại mấy lần rồi thì nghe, gặp Thầy, Thầy nói là nhiếp một phút thôi, rồi
xả nghỉ hai ba phút rồi ấy lại thì nó vẫn còn xếp bằng, thì con nhiếp đúng một
phút. Rồi lúc đó con xả nghỉ thì con lại tác ý nữa: “Tâm thanh thản, an
lạc, vô sự”, nhưng lạ một điều là trong ba mươi phút đó thì tất nhiên là
con nhiếp cánh tay thì nó bị ngắn hơn, tại vì, thay vì trước kia làm ba mươi
phút là con tưởng tượng là ba mươi cái, còn bây giờ là con làm được có chừng
chín hay mười cái thôi nhưng lạ một cái là nước miếng nó ra rồi đờm thổi xuống
làm con khó thở, nhưng mà mặt ngứa thì con tác ý một cái là nó đi liền, con
nói: “Dục hả, đi! Không gãy nữa”, thì chừng như giống như con vượt
được nó. Nhưng mà bây giờ bắt đầu nó lại hơi bị khó thở, nó xuống đờm, xuống nước
miếng thì con lại tác ý câu đó nữa hay sao Thầy?
Trưởng
lão: Lại tác ý nữa,
tiếp tục tác ý nữa. Nghĩa là trong thân của mình hoàn toàn nó thanh thản, an lạc,
vô sự. Còn nó chưa vô sự tức là nó xảy ra nó làm cho con bị chướng ngại thì tức
là tác ý: “Tâm bất động, thanh thản, an lạc, vô sự, không có gì mà xảy
ra hết, bây giờ nước miếng hay gì chảy ra, hoàn toàn chấm dứt, bình thường,
không có chảy”, con tác ý vậy đó.
Phật tử 4: Dạ. Tức là như thay vì mấy hôm nay
là con bị con phải tự nuốt, khoảng chừng năm, mười phút là phải nuốt cho xuống.
Cái sáng nay thì con tập, cái con tác ý là: “Dục kiểu khác nữa rồi, phá
tao hả, thôi nha”, thì con thấy mức độ nó xuống so với mấy ngày kia, nhưng
nó vẫn còn, nhưng mà nhân cái duyên hôm nay con gặp được Trưởng lão…
Trưởng
lão: Cứ tác ý con.
Cái gì ở trong thân con bị chướng thì con tác ý. Tâm bị chướng, thân bị chướng
là đều là tác ý thì nó sẽ hết. Phải lấy cái pháp Như Lý Tác Ý mà ấy.
Phật tử 4: Vậy con tác ý như thế nào?
Trưởng
lão: Mà nó cụ thể chẳng
hạn nào bây giờ thân con nó ra nước miếng, con bảo: “Không có ra nước
miếng nữa, phải bình thường”, thì như vậy mình chỉ thẳng ngay cái bệnh của
nó đang làm cái gì. Thí dụ như bây giờ con bị mệt, con mới tác ý: “Bây
giờ bình thường, khoẻ, không có được mệt”, thì nó cũng lấy lại bình thường,
nó thở liền, nó không có bị nữa.
(01:42:49) Phật
tử 4: Rồi từ trong cái lúc mà con xả nghỉ sau một phút đó, con tiếp đến tác
ý câu mà: “… thanh thản, an lạc, vô sự”, thì con nhớ Thầy nói là
phải tập ngay từ bước đầu, thành ra con tác ý cái câu trước đó là: “Lưng
phải thẳng”, thì con cũng ngồi hơi bị cong. Mà bắt đầu áp dụng mười ngày nửa
tháng nay con cứ tác ý thường xuyên là: “Lưng thẳng, phải quắc thước
nha. Nhớ Thầy Thông Lạc không?”, thì tự nhiên bắt đầu cái lưng con từ từ thẳng
lên được nhưng mà nó không gồng, hồi trước con gồng nó có mỏi mà kỳ này là… (.
. .) con cảm thấy là nó hầu như nó không mỏi.
Trưởng
lão: Dễ chịu.
Phật tử 4: Càng ngày nó dễ chịu. Nếu là vậy là
con tác ý như vậy được phải không Thầy?
Trưởng
lão: Được chứ con.
Nó có hiệu quả. Cái gì mình nhắc mình lại dùng cái ý thức của mình. Thí dụ như
mình thường hay ngồi thụng, là tại vì mình thích dục. Ngồi thụng nó có cái sự
an của nó cho nên mình kéo lên, thẳng lại mình giữ cho cái lưng mình thẳng thì
nghe nó khó chịu, cho nên mình bảo, mình tác ý rồi mình cũng dựng cái thân mình
thẳng lên. Rồi nhờ cái pháp tác ý đó nó điều chỉnh, cho nên vì vậy mà cái lưng
của mình nó không thấy khó chịu, chứ không khéo con sửa mà con không tác ý, nó
thụng xuống nữa.
Phật tử 4: Dạ thì khoảng chừng hai, ba phút nó
hơi bị xuống là con phải áp dụng lại, phải quắc thước là hiện tại con cứ áp dụng
chỉnh ba phút con tác ý câu đó, rồi sau đó con tác ý là: “Tâm vô sự rồi
thanh thản”. Con có sai không?
Trưởng
lão: Trong khi mà
con phải quán về cái nhân quả. Thường cái nhân quả đó mình quán sâu, nó thông
suốt được tất cả mọi cái góc độ nhân quả, tất cả mọi chuyện Thầy nhắc chung cho
mấy con, cái chuyện gì mà xảy ra trong cuộc đời của mấy con vui hay buồn, mấy
con đều là đem cái nhân quả ra mà tư duy quán xét. Do đó ngày ngày nó có chuyện
gì thì mấy con, lúc bấy giờ nó xảy ra mấy con đang làm công việc gì đó, không
phải là mấy con nghĩ mấy con cứ tiếp tục làm, rồi buổi tối mấy con rảnh rang mấy
con đưa câu chuyện xảy ra đó ra mà quán, quán tư duy suy nghĩ cho nó thông suốt.
(01:44:53) Và
cứ quán nhân quả thôi, mình tư duy suy nghĩ trong nhân quả thì nó có cái hữu lậu
và cái vô lậu cho nên nó thuộc về Định Vô Lậu. Thì do đó mấy con cứ quán, quán
xét như vậy thì hằng ngày chuyện gì như xảy ra thì mấy con cứ quán nhân quả.
Quán riết rồi một thời gian trong một tháng, hai tháng, ba tháng mấy con thấy
thấm nhuần được nhân quả, chừng đó không ai làm động mấy con được hết, bởi vì
tri kiến của mấy con là tri kiến nhân quả giải thoát rồi, nó thấm nhuần rồi,
cho nên lúc bấy giờ tâm mấy con giải thoát hoàn toàn, con cái tất cả mọi sự việc
ở trong gia đình các con không có, mấy con còn có cái hành động mà đánh chửi
hay mắng con mình ra, nó hết rồi. Bởi vì những cái hành động đó là nhân quả.
Mình đánh con mình là mình ác, nói một cái lời mà nặng nề nó, thì cũng là cái
ác, cho nên mình nói lời nhẹ nhàng ôn tồn và hành động của mình rất là nhẹ
nhàng đối xử với các con.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét