505- TÁC Ý ĐỂ LOẠI BỎ TÂM SÂN
Phật tử 7: Dạ, mô Phật, con nghe Thầy dạy về
nhân quả, Thầy giảng về nhân quả thì con cũng hiểu, nhưng mà con chưa có thông
hiểu hết. Là con có đối xử với con con là nó cũng chăm học chăm làm, nhưng mà
cái lúc mà con làm ăn thất bại rồi lâm vào cảnh khốn khó đó, thì con hay sân giận,
con hay hằn học, nhiều khi mà con nói chung con sân giận con đánh cũng dữ dội lắm,
mà con con thì nó cũng không có thái độ gì mà xấu, nhưng mà nhiều khi con nghĩ
lại đó con … ân hận, ray rứt, như vậy là con có bị ảnh hưởng cái nhân quả, quả
báo không? Dạ bạch Thầy, có thể dạy cho con làm cách nào để con hết cái ân hận,
ray rứt đó vậy.
Trưởng
lão: Thì coi như là
cái sự việc mà nó xảy ra rồi thì con sẽ ân hận, những cái điều kiện con làm đó
là đúng con. Ân hận, rồi con cứ thường nhắc từ đây về sau mình phải ôn tồn,
mình phải nhẹ nhàng, đừng có nên làm điều đó nữa.
(01:57:31) Phật
tử 7: Con thương con con lắm mà sao con có cái tánh sân hận.
Trưởng
lão: Bởi vì sân đó,
bởi giận tức lắm.
Phật tử 7: Không vừa ý con là con dữ dằn con
đánh dữ.
Trưởng
lão: Con nhắc tâm,
con cứ hãy kêu nó vậy đó. Thì bình thường, hồi đó thì con không nhớ đâu, khi mà
bình thường rồi con biết hối hận rồi đó thì con nhắc con nhắc con: “Từ
đây về sau mình phải ôn tồn, nhã nhặn với các con để tội nghiệp, mình thấy mình
cũng có cái lỗi của mình, mình sân”, con cứ nhắc nó vậy, con tác ý con nhắc
con. Lần lượt nó thấm nhuần tới đó nó hết rồi con. Mình phải bền chí tập luyện
nhân quả thì mình mới thay đổi nhân quả thì phải bền chí mới được, bền chí tác
ý con, mà con hối hận đó là cái điều tốt để con trở thành người tốt đó con. Chứ
nhiều khi con xảy ra con đánh con con rồi, thì con thấy như bình thường không
có hối hận trong lòng con nữa, mà con biết hối hận đó là có cái hướng tốt của
con đó con.
Phật tử 7: Dạ mà con nhận thấy là con như vậy
con sai, nhiều khi con cũng nói với con con là con "sorry" (xin lỗi)
con hỷ xả cho con, cũng như là xả bỏ cho con vậy đó, nhưng mà con con thì nó
cũng vui vẻ. Nhưng mà có những lúc nó lâu lâu quá con rầy la nó điều gì, nó bực
dọc nó vẻ hằn học lại mà nó bớt lễ phép, vui vẻ, hồn nhiên như hồi còn nhỏ. Vậy
con thấy là cái đó do cái sai lầm của con.
Trưởng
lão: Đúng vậy con.
Phật tử 7: Thầy dạy con, không biết là con làm
cách nào để tốt hơn.
Trưởng
lão: Bây giờ đó, thì
trước tiên đó thì con đến đây con quỳ trước Thầy con xin sám hối những cái lỗi
lầm. Cái thứ hai đó con về con tác ý: “Từ đây về sau mình phải sửa
mình, không có dùng cái lời nói không có tức giận nữa nha, cái tâm phải như nước
lạnh vậy đó, như đất, không có giận hờn, không phiền não”. Con thường… Biết
cái tánh của mình rồi mà, thì hay hoặc là con thường xuyên con tập như thế này,
con biết cái tâm sân của con như vậy đó, thì con buổi tối đó con vào ở trong
cái… Khi mọi người đều ngủ yên giấc hết rồi thì con, riêng con ngồi dậy con sẽ
tu tập như thế này, con ngồi bán già, rồi con tập: “Quán từ bỏ tâm sân
tôi biết tôi hít vô, quán từ bỏ tâm sân tôi biết tôi thở ra”. Con nhớ con tập
từ một tháng đến ba tháng. Đêm nào con cũng tập một buổi chừng cỡ khoảng ba
mươi phút thôi. Con quán từ bỏ tâm sân, sau một cái thời gian một tháng, hai
tháng đến ba tháng, con thấy cái tâm sân con sẽ không còn có nữa con. Từ bỏ rồi
con. Chứ còn bây giờ mà nếu không có phương pháp thì con có tác ý đi nữa rồi, đụng
chuyện con cũng không dằn được con. Cho nên vì vậy mà muốn quyết tâm bỏ, muốn
thấy được cái, những cái lỗi của mình đối với các con của mình rồi, rồi con biết
hối hận vậy đó, thì buổi tối nào con cũng nhớ cái câu mà Thầy dạy: “Quán
từ bỏ tâm sân tôi biết tôi hít vô, quán từ bỏ tâm sân tôi biết tôi thở ra”,
rồi con hít vô thở ra, rồi con tác ý câu đó nữa, rồi hít vô thở ra khoảng ba
mươi phút con nghỉ. Nó sẽ thấm nhuần ở trong tâm con bằng cái từ bỏ tâm sân đó
con. Con không có sân.
Phật tử 7: Dạ con xin cám ơn Thầy.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét