499- XẢ TÂM ĐỂ LY DỤC LY ÁC PHÁP
(01:34:34) Phật
tử 3: Dạ, con hỏi câu cuối cùng Thầy. Qua những cái bài dạy của Thầy đó,
con ứng dụng trong cái bản thân con trải nghiệm đó, thì con nghe nhận thấy là
những bài dạy Định Niệm Hơi Thở, như cái quán ly sân, quán ly tham, thì con thực
hiện cái đó sao nó lâu quá, mà đụng cái chuyện gì mà con cứ tự nhiên suy nghĩ
cái nhân quả không. Chứ mình nhiều khi nằm ngủ mà cái đường đi, cái suy nghĩ
nhân quả, mà bây giờ mình ngồi dậy để mình định niệm mình quán ly, thì lại là
không có được thời gian lâu thì năm, mười hơi thở cái nó bắt mình phải nằm là
hay sao đó. Còn cái tư duy suy nghĩ về nhân quả kéo dài qua ngày này, qua ngày
kia, ngày nọ. Thì như vậy là con tu cái pháp nào cho đúng Thầy?
Trưởng
lão: Con tu về cái
pháp nhân quả mới đúng. Tại vì đó là cái pháp Ly Dục Ly Ác Pháp. Say khi ly dục
ly ác pháp hoàn toàn, tâm nó còn đâu tự nó yên tịnh trong đó nó không có buồn
giận, ai làm gì nó không buồn phiền gì hết, tới chừng đó bây giờ con ngồi nhiếp
tâm, nó nhiếp tâm rất dễ, nó không có còn buồn ngủ nó không còn khó khăn. Còn
bây giờ cái tâm còn nó chưa ly dục ly ác pháp mà ngồi ức chế nó, nó khó, mà
ráng ức chế nó được là con dụng công nhiều, mà dụng công nhiều lại là sai đường.
Con hiểu không? Còn bây giờ lo xả tâm đi, dùng cái tri kiến để mà xả tâm ly dục
ly ác pháp, mà tri kiến xả tâm ly dục ly ác pháp thì mấy con rất là nhẹ nhàng.
Ngồi nó suốt ngày mấy con quán mà, nó không có buồn ngủ. Còn bây giờ ngồi mà
nhiếp tâm sao chút cái nó buồn ngủ quá, có phải không?
Phật tử 3: Dạ đúng ạ.
Trưởng
lão: Bởi vì nó chưa
ly dục ly ác pháp con. Cho nên nó đi vào cái trạng thái hôn trầm thùy miên, nó
lười biếng. Còn khi mà con ngồi con quán siêng năng mà quán càng hay chừng nào
là nó siêng năng nữa, nó làm cho mình tươi tỉnh. Thấy nó hay quá mà nó tươi tỉnh
lên. Cho nên nó dùng cái tri kiến mà tu tập thì rất là đúng lúc đúng thời. Là
trong khi mấy con còn trong gia đình thì mấy con dùng cái tri kiến mấy con tu tập
giải thoát. Nó đi vào con đường thiền định mà thiền định ly dục ly ác pháp đó,
nó đúng. Cho nên mấy con cần nương vào, những cái gì chưa hiểu biết thì mấy con
nương vào sách vở của Thầy, của Phật, những cái điều mà đức Phật dạy để cho
mình thấm nhuần cái đó. Để khi có hữu sự cái mình đem ra mình quán, mình tư
duy, thì lúc bây giờ nó cởi mở, nó rõ ràng, nó làm cho tri kiến của mình càng
sâu hơn, nó làm cho mình giải thoát mau hơn. Đó thì mấy con tu tập vậy là đúng
pháp rồi.
Đừng có về
nhà mà ngồi thiền nhập định nhiều, không có được. Mà chính thiền định của mấy
con là thiền định bây giờ ly dục ly ác pháp. Cái hoàn cảnh mà mấy con, cái hoàn
cảnh gia đình của mấy con nó còn nhiều, nó không cho phép mấy con vô đây. Mà
bây giờ vô đây thì khép cho mấy con sống độc cư là mục đích để thử cho mấy con
thấy có thể tu thiền định được không, mà mấy con chưa được thì mấy con cứ ra
nhà bếp cứ nhiều khi cứ làm rồi xả tâm. Tại vì mấy con sống độc cư không được
mà ức chế mấy con ở trong đó thì mấy con buồn khổ, mấy con phá hạnh độc cư rồi.
Mà phá hạnh độc cư thì biết rồi thôi đừng có vô ngồi thiền. Ngồi thiền nhiều ức
chế tâm cho nên ra làm công việc này kia nọ thì do đó mấy con tiếp xúc, thì bắt
đầu bây giờ mới dùng tri kiến xả đó. Có chuyện gì trái ý nghịch lòng với nhau,
bữa nay nấu cơm bảo lặt rau làm dơ thiệt, tui thấy gớm quá không ăn được, thì
đó bắt đầu bây giờ cái lo xả tâm. Các con hiểu chưa?
(01:37:45) Những
cái chuyện làm chung đụng nhau, nó có những cái chuyện, nó làm chúng ta không
có vừa ý, do chính chỗ đó mà chúng ta xả tâm. Nó phải vậy mới được. Bởi vì nó
có sự chung đụng nhau là có nhân quả. Mà bây giờ mình vô thất, để mình ngồi
mình tu tập thì tâm mình nó không chịu, nó cô đơn nó buồn, nó muốn đi ra nói
chuyện. Thì do đó cho mày muốn đi ra nói chuyện thì cho nói chuyện. Nói chuyện
là xả, xả cho hết bây giờ hết muốn nói chuyện nữa, mới vô thất mới ngồi tu mới
được. Cũng như bây giờ các con xả hết rồi cái tâm mấy con quán thông suốt hết rồi,
những ác pháp không còn tác động được tâm mấy con được nữa, mấy con thấy nó là
giải thoát hoàn toàn mà.
Nếu mà bây
giờ không chừng mà nó giải thoát như vậy rồi, mà trong nhà này ai đi hết có
mình con, con cũng còn thích hơn, nó không ai làm động, mà động mình cũng thản
nhiên. Đó do đó là mấy con thấy ngồi một mình, nó không có gì động nữa, tức là
bây giờ nó sẽ đi vào cái chỗ thiền định. Còn chưa được như vậy mà cứ ức chế nó
thì đi vào thiền định không được, nó khó. Còn những người nào mà người ta vào
đó người ta sống độc cư, người ta thấy từng cái niệm, bởi sao người ta không
phá độc cư được. Người ta không có phá độc cư tức là cái tâm người ta quay vô,
người đang ở trong hơi thở hoặc là đang quán thân. Thì mấy người này, người ta
có cái duyên người ta tu tập, người ta không cần phải ra động nữa.
Còn mà cái
người mà ở trong độc cư để phòng hộ mắt, tai, mũi, lưỡi, thân, ý mà nó không chấp
nhận, nó cứ phóng niệm này kia, mình hàng phục không được, thì mấy người này phải
ra đi, chứ không khéo lén lén mấy con. Kỳ lắm, phá cái hạnh độc cư nó lén lén,
coi vậy chứ nó cứ nhìn qua thất người ta đâu dám nhìn. Thì thấy như vậy nó lén
lén rồi. Nó không lại đó nói chuyện với mấy người đó, nhưng mà nó cứ nhìn qua
thất người ta, chứ nó ngồi một mình nó chịu không nổi. Nó phóng ra ngoài nó
nhìn, nó thấy người kia: “Thôi giờ này mà bà đó bà đi kiếm chổi để
quét, làm sai rồi, không đúng!”. Cứ ngồi đó phê bình người ta, ngồi một chỗ
phê bình, đó là nó phóng dật. Mấy người đó thì coi như đi xuống nhà bếp nấu cơm
thời gian để xả tâm. Xả tâm được rồi mới vô thất mới tu được. Chứ không, ngồi
trong thất mà nó chỉ mình im lặng, mình thấy cái tâm mình nó quay vô nó không dám
nhìn ra ngoài ai hết, thì mấy người này ở trong thất tu được, sống độc cư được.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét