72- LỚP HỌC ĐẠO ĐỨC NHÂN BẢN NHÂN QUẢ
(41:12) Đạo
đức là đạo đức, không đạo đức là phải thọ lấy cái nhân quả do mình làm. Một người
bị trộm cắp cướp của, người ta mất của người ta không đau khổ sao. Mà đạo Phật
có đạo đức nhân bản - nhân quả, sống không làm khổ mình, khổ người. Tại sao
chúng ta không học đạo đức đó, đạo đức đó đâu có gì khó khăn.
Một người phật
tử người nào cũng biết hết, đó là năm giới luật của Phật, thọ Tam Quy Ngũ Giới.
Nhưng mà người ta lại dạy giới cấm mà người ta không dạy đức giới cho chúng ta
hiểu. Thầy bây giờ Thầy nói về đức giới và cái giới cấm cấm không cho giết hại
chúng sanh. Vậy mà chúng ta thọ giới rồi cũng vẫn về giết hại chúng sanh ăn thịt
thì có đúng không?
Giới cấm
không giết hại chúng sanh là dạy chúng ta Đức Hiếu Sinh, lòng thương yêu. Quý
phật tử có đọc sách giáo án mà tu học đạo đức hiếu sinh từ tập một, tập hai, tập
ba. Thầy có nêu lên một câu chuyện một cậu bé đi học trễ do cậu trên đường đi học,
cậu thấy những loài sâu nó bị ngập nước cho nên nó bò lên trên mặt đường lổm ngổm.
Cậu đi học, cậu đi nhặt những con sâu đó để bỏ vào một nơi khác để tránh người
ta đi giẫm đạp chết những con sâu tội nghiệp.
Lòng thương
yêu của cậu chỉ có bấy nhiêu đó thôi mà cậu đi học trễ. Do đó cậu đến trường cô
giáo mới gọi điện thoại báo cho mẹ cậu ờ cậu bé đi học trễ như vậy và đồng thời
cậu sẽ bị phạt thì người mẹ nghe nói như vậy thôi. Rồi cậu chấp hành bị cô giáo
phạt mình đi học trễ, rồi cậu về thì mẹ hỏi cậu: “Sao bữa nay con đi học
trễ mà cô giáo gọi cho mẹ biết vậy con?”.
Thì cậu bé mới
thuật lại cho mẹ: “Con đi trên đường thấy những con sâu nó bị ngập nước,
nó bò lổm ngổm vì tối qua trời mưa như vậy, cho nên con thấy nó tội nghiệp quá
mẹ, con mới bắt từng con sâu đó con bỏ vào một nơi khác để người ta đi người ta
không giẫm đạp chết chúng tội nghiệp”. Bà mẹ nghe con mình nói như vậy bà
ôm con bà, bà không quở trách nó lời nào cả. Với một lòng thương yêu của người
mẹ có được đứa con rất là hãnh diện.
(43:32) Đó
là đức hiếu sinh. Một cậu bé còn làm được công việc đó huống hồ là chúng ta. Thế
mà người lớn chúng ta đi ngang qua vẫn thản nhiên mấy con, chưa hẳn chúng ta
làm bằng một cậu bé. Người ta lấy một cậu bé, một cái cậu bé thơ ngây mà làm được
cái hành động hiếu sinh, còn chúng ta là một người lớn chưa hẳn đã làm được.
Chúng ta có
thể đi vô tình mà giẫm đạp lên loài kiến chết mà chúng ta không ngờ dưới bàn
chân chúng ta biết bao nhiêu loài vật đang giãy giụa đau khổ. Đức Hiếu Sinh
không cho phép chúng ta làm điều đó, cho nên vì vậy mỗi lần bước chân đi là
chúng ta đã nhìn dưới cái bàn chân chúng ta để tránh giẫm đạp lên loài chúng
sanh gọi là Đức Hiếu Sinh cẩn thận.
Một bộ sách
đạo đức hiếu sinh ba tập mà Thầy đã viết có những mẩu chuyện nói lên lòng
thương yêu. Đức Hiếu Sinh rất nhiều hành động thương yêu. Chúng ta thấy một
ngôi nhà cháy có một em bé kẹt trong ngôi nhà kêu khóc. Mọi người rất thương
yêu chạy đến mà chỉ đứng ngoài cửa kêu mọi người cứu mà thôi chứ không giám
xông vào.
Chỉ có một
người khác chạy đến đạp cửa lửa đang cháy, đạp cửa xông vào ôm đứa bé chạy ra,
cả người đều bị phỏng lửa thì cái Đức Hiếu Sinh đó gọi là Đức Hiếu Sinh dũng cảm.
Còn những người khác đứng ở ngoài mà la làng kêu cứu thì đó cũng là Hiếu Sinh
nhưng không dũng cảm.
Cho nên bộ
sách dạy chúng ta biết từng hành động hiếu sinh. Nếu chúng ta không học chắc
chúng ta chỉ biết nói thương mà thôi, chứ hành động thương yêu chúng ta chưa thực
hiện được. Nếu không học làm sao chúng ta biết, cũng như chúng ta không đến trường
học thì hôm nay chúng ta đâu biết đọc chữ, viết chữ. Nếu chúng ta không học từ
những trên lớp cao học làm sao chúng ta trở thành một bác sĩ, trở thành một luật
sư, một kiến trúc thì đạo đức cũng vậy cũng phải học, cũng phải hiểu.
(45:28) Nhưng
đạo đức học không phải học suông. Một ông thầy dạy đạo đức, dạy học trò đạo đức: “Các
con phải giữ gìn môi trường sống đừng quăng rác làm ôi nhiễm, đừng bỏ giấy, bỏ
những bọc ni lông dơ bẩn, phải gom góp bỏ vào thùng rác”. Nhưng ông thầy
chỉ đi ra kia, chỉ ném cái tàn thuốc xuống đường, thì như vậy ông thầy dạy đạo
đức có đúng không? Dạy học trò mình thì gom rác bỏ vào thùng rác mà ông trò,
ông thầy thì không bỏ điếu thuốc vào thùng rác lại ném dưới chân ở dưới đường
thì như vậy có đúng không?
Một người, một
đứa cháu ở ngoại quốc về thăm Việt Nam, một người cậu dẫn cháu mình đi thăm
thành phố Hồ Chí Minh thì mua kẹo cho đứa cháu ăn. Lúc bấy giờ thằng bé nó chỉ
gỡ cái kẹo nó ăn rồi nó cầm cái miếng giấy nó không bỏ. Người cậu thấy vậy mới
bảo: “Cháu bỏ miếng giấy đi chứ cầm miếng giấy làm cái gì?”, “Cháu đi
tìm cái thùng rác để bỏ nó cậu.” Một đứa bé nó dạy cái bài học cho người
cậu nó.
Các con thấy
thấm thía những câu chuyện thật mấy con, báo chí đăng mà, đó là câu chuyện thật.
Chúng ta thấy chúng ta chưa có vệ sinh đâu mấy con. Một bảng đề văn ấp văn hóa
nhưng mà dưới chân bảng các con biết bọc nilon rác rến dơ bẩn đầy dưới chân.
Mình nói văn hoá mà mình không thực hành được văn hóa nữa, đó là cái đạo đức
mà.
Cho nên đạo
đức dạy bằng hành động chứ không thể đạo đức dạy bằng lời nói suông. Trước kia
Thầy có mở một cái lớp học Chánh kiến dạy Đạo Đức Hiếu Sinh ba tháng nhưng
không đủ duyên cho nên Thầy đóng cửa.
(47:26) Thầy
tiếp tục dạy đạo đức ly tham, dạy đạo đức chung thủy, tức là giới luật của Phật
cấm không tà dâm đó. Nó là đạo đức chung thủy dạy người ta biết chung thủy với
nhau, đối xử với nhau không có còn tà dâm. Những người chồng không có nhìn người
phụ nữ khác ngoài người vợ của mình, và người vợ cũng vậy. Để tạo cho gia đình
mình hạnh phúc các con, nhưng không đủ duyên, có một mình Thầy chạy đông chạy
tây làm sao dạy được mấy con.
Cho nên Thầy
quyết định phải đào tạo một lớp đứng lớp giảng dạy, đào tạo một số người tu làm
chủ được như Thầy. Rồi người ta sẽ đến lớp dạy gọi là thân giáo, thuyết giáo chứ
không phải ông thầy dạy vệ sinh cho học trò mà ném tàn thuốc ở ngoài đường,
không phải dạy kiểu đó. Mà dạy bằng hành động thì như vậy đạo đức mới có giá trị,
Thiền Định mới có giá trị mấy con.
Đó là những
điều cần thiết mà sau này Thầy mong rằng Tu Viện Chơn Như sẽ không còn sóng gió
được bình an. Và những lớp học ấy sẽ được mở ra và sẽ chiêu sinh tất cả quý phật
tử trong khắp nước cũng như ở nước ngoài đều về học ba tháng, sáu tháng, một
năm.
Bữa nay vị
Thầy này đến dạy môn đạo đức hiếu sinh, ngày mai có một vị Thầy khác đến dạy Đức
Ly Tham, bữa kia có một vị Thầy khác đến dạy Đức Chung Thủy, rồi đến vị Thầy
khác dạy Đức Thành Thật, và có một Thầy khác dạy Đức Minh Mẫn, và tất cả mọi Thầy
đều lãnh trách nhiệm mọi người dạy một môn học.
(49:24) Như
vậy trong năm giới của đức Phật sẽ trở thành năm môn học đạo đức để giúp cho
quý phật tử thông suốt đạo đức và mỗi bài học đạo đức xong thì chúng ta lại áp
dụng hành động đạo đức đó ngay liền để chúng ta trở thành một thói quen đạo đức.
Có như vậy
xã hội chúng ta sẽ đạo đức sẽ nâng lên và không còn xuống cấp, tệ nạn xã hội sẽ
chấm dứt ngay liền không còn tệ nạn xã hội. Không còn giờ này mà có những người
còn ngồi trong quán rượu nhâm nhi ly này đến ly khác, không còn hình ảnh ấy.Đó
là sự ước ao của Thầy đến những lớp đạo đức được ra đời.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét