71- THIỀN ĐỊNH CỦA ĐẠO PHẬT
(32:11) Còn
những người xuất gia tu hành để đạt được chứng đạo thì điều đó là phải bỏ hết,
sắp xếp gia đình yên ổn, rồi mới theo một nơi nào đó. Chứ đến một ngôi chùa mà
cúng bái tụng niệm thì vị sư đó cũng chỉ là một cái người bình thường mà thôi,
không giải thoát được chút nào cả.
Quý vị thấy
người ta xưng là thiền đường, dạy người tu thiền đường, dạy người tu thiền mà
thiền gì mà người hướng dẫn dạy thiền lại đi nằm nhà thương bệnh viện. Thiền Định
đâu có đau bệnh mà tại sao dạy thiền mà mình bệnh đau. Vậy thì gương hạnh đó
làm sao người ta tin được mà người ta theo tu Thiền Định. Đây Thầy nhắc lại
ngày xưa Hoà Thượng Như Luật dạy chúng ta tu thiền Công Án, Tham Thoại Đầu. Thế
mà tai nạn giao thông xảy ra Ngài chết mà Ngài không biết.
Thiền là tâm
phải thanh tịnh, tâm thanh tịnh trong như nước hồ, mọi vật đều hiện trong đáy hồ
đều thấy rất rõ, tâm chúng ta thanh tịnh mà. Thiền là nhất tâm thanh tịnh vậy
thì tai nạn giao thông sẽ hiện ra. Ngày mai này, giờ đó, tại ngã tư, tại chỗ
nào đó tai nạn sẽ xảy ra đem đến đau khổ.
Thì cho nên
người ta không gạt được mình, nhưng tại vì mình không sáng suốt. Thiền là sự
thanh tịnh, nói Thiền Định là nói tâm thanh tịnh, mà mình dạy thiền cho người
khác là tâm mình phải thanh tịnh, chứ tâm mình còn đục tức là còn tham, sân, si
thì làm sao gọi là thiền.
(33:50) Con
cứ ngồi xuống đi con, không có gì đâu, các con cứ ngồi ghế hết, các con xá Thầy
thôi con, mấy con xá Thầy, mấy con ngồi ghế nghe Thầy nói để về mấy con tu tập
là quý nhất mấy con. Các con cứ có ghế mấy con cứ kéo ghế ngồi đi con, rồi Thầy
sẽ dạy mấy con rồi Thầy còn về. Lẽ ra thì mấy con còn hỏi Thầy những câu hỏi,
nhưng vì Thầy rất bận có nhiều đoàn khách từ đoàn phật tử này đến đoàn phật tử
khác họ về thăm Thầy.
Cho nên sáng
sớm thầy nghe cô Út đến nói thôi Thầy nói để đến đây Thầy thăm mấy con, để thứ
nhất là mấy con biết Thầy, sau đó Thầy giảng dạy cho mấy con những điều cần thiết
để mấy con biết để tập, để tập luyện, để mấy con đỡ những nỗi đau khổ của mấy
con.
Cho nên ở
đây khi mà nói đến Thiền Định là nói đến tâm thanh tịnh, thì tâm thanh tịnh là
như nước mặt hồ trong veo cho nên những gì dưới đáy hồ đều thấy tất cả. Vì thế
mà người nói tu thiền là người gạn lọc tâm tham, sân, si của mình.
Hầu hết quý
phật tử các con tại sao cách vách nhìn ra ngoài không thấy bên ngoài được, sau
lưng không thấy vật gì sau lưng được, mà một người tu thiền cách núi, cách
sông, cách vách, người ta ngồi lại một chỗ này mà người ta hiểu biết bên ngoài
tất cả rõ ràng. Tại vì tâm người ta nó trong, nó thanh tịnh, nó trong nên tất cả
những gì ngăn sông, cách núi đều hiện trên tâm của họ hết, khi họ muốn biết là
họ biết.
Như sau lưng
Thầy có ai ngồi, có ai nghe lén, có ai làm gì phía sau, Thầy ngồi nhìn mấy con,
Thầy không cần phải quay mắt nhìn lại sau lưng nhưng Thầy vẫn biết. Đó là cái
tâm thanh tịnh của Thầy, nó hiện ra tất cả những gì xung quanh khi Thầy muốn biết
điều đó. Còn Thầy không muốn biết thì nó vẫn bình thường như mọi khi, thì các
con thấy tu hành nó có lợi ích rất lớn.
Cho nên nói
Thiền Định tức là nói tâm thanh tịnh, mà khi tâm thanh tịnh, bất động rồi thì
không có bệnh tật nào xen vô cái thân tâm của người đó được.
(36:09) Cũng
như bây giờ Thầy dạy mấy con: “An tịnh thân hành tôi biết tôi hít vô,
an tịnh thân hành tôi biết tôi thở ra”. Mấy con nương vào hơi thở hít
vô, thở ra năm hơi thở rồi tác ý. Có nghĩa dạy mấy con nhiếp tâm trong hơi thở
và an trú tâm trong hơi thở và khi mấy con nhiếp tâm an trú được ba mươi phút bệnh
đau mấy con còn đẩy lui được huống hồ là người ta sống trong cái tâm bất động của
người ta làm sao có bệnh đau tác động được.
Cho nên cái
tâm thanh tịnh thì không có bệnh tật gì xen vào đó được, cho nên đó gọi là tâm
vô lậu, tâm vô lậu có nghĩa là tâm không còn đau khổ, nghĩa là không có cái gì
mà làm đau khổ được trong tâm đó. Chỉ chúng ta còn lậu hoặc, tâm chúng ta còn
tham, sân, si cho nên chúng ta còn đau khổ. Còn cái tâm vô lậu có nghĩa là tâm
không còn tham, sân, si.
Mục đích của
đạo Phật ra đời dạy chúng ta không còn tham, sân, si. Cho nên nói Thiền Định của
Phật là nói tâm không còn tham, sân, si. Cho nên chúng ta sáng suốt một chút
xíu thì chúng ta nhận thấy cái pháp đó dạy chúng ta tu tập vậy có làm cho tâm
chúng ta thanh tịnh hết tham, sân, si không?
Ví dụ một
người kinh sách như kinh sách niệm Tịnh Độ dạy chúng ta niệm Phật Di Đà, dạy
chúng ta bảy ngày đêm chuyên niệm Phật Di Đà hoặc là lời phát nguyện của đức Phật
Di Đà: “Thiện nam tín nữ các người chí thành tưởng Phật niệm mười tiếng
ra, ta không rước ở nước ta, thệ không làm Phật chắc đà không sai.”, lời
nói ấy có đúng không quý vị? Thử quý vị niệm mười tiếng, mười câu Phật “Nam
Mô A Di Đà Phật, Nam Mô A Di Đà Phật” mười tiếng như vậy tâm quý vị hết
tham, sân, si chưa?
(38:18) Mà
nếu chưa hết thì đức Phật Di Đà sẽ hứa rằng sẽ rước quý vị về cõi Cực Lạc Tây
Phương. Thì phỏng chừng tâm chưa hết tham, sân, si thì quý vị về cảnh Cực Lạc
Tây Phương thì cảnh Cực Lạc Tây Phương sẽ là địa ngục của quý vị. Nó đâu là cõi
Cực Lạc nữa vì chúng ta còn tham, sân, si là vượt lên trên cảnh đó, chúng ta vẫn
còn tranh giành, các con hiểu lời nói đó có đúng không?
Không lẽ một
đức Phật mà hứa một lời nói như vậy sao? Chỉ có chúng ta tưởng tượng mà viết ra
mà thôi. Vừa niệm mười tiếng ra ta không rước ở nước ta, thể không làm Phật chắc
đà không sai. Lời nói hứa quá chắc chắn làm chúng ta ham thích mà còn bảo rằng
cái pháp môn niệm Phật, phương pháp niệm Phật là phương pháp đối với cái người
trong thời đại chúng ta là hợp nhất, dễ tu nhất.
Bởi vì niệm
Phật có gì đâu khó, nhưng mà có ai mà được hết tham, sân, si chưa? Nếu chúng ta
niệm Phật mà hết tham, sân, si thì quá tốt. Hay là đang ngồi lần chuỗi niệm Phật
mà con cháu cãi cọ thì nói: “Nếu mà tao không niệm Phật thì tui bay chết
à” thì như vậy có đúng câu niệm Phật không.
Cho nên ở
đây chúng ta tu theo đạo Phật phải biết pháp nào của Phật dạy mà pháp nào của
ngoại đạo dạy. Hiện giờ chùa biến thành những chùa của ngoại đạo đến đó cầu an,
cầu siêu. Trong khi đức Phật nói: “không có linh hồn”, trong khi đức
Phật nói: “tự thắp đuốc lên mà đi”, bây giờ lại cầu Phật phù hộ cho
mình được bình an thì làm sao có được những điều này.
(40:04) Rồi
chúng ta lại đẻ thêm một đức Phật Quan Âm cứu khổ, cứu nạn. Bây giờ ông Phật
Thích Ca cứu khổ, cứu nạn đã không đỡ rồi, lại biến ra một đức Phật Quan Âm cứu
khổ, cứu nạn. Cho nên thường dựng lên cái tượng của người phụ nữ, Nam mô Quan
Thế Âm Bồ Tát cứu khổ cứu nạn có không?
Quý vị thường
đến chùa có đến tượng Phật Quan Thế Âm Bồ Tát khi gia đình mình có bệnh đau,
tai nạn thì cứ lạy rồi cầu à, bắt đầu đức Phật Bồ Tát Quan Thế Âm Bồ Tát sẽ cứu
khổ, cứu nạn mình mà. Trong khi con mình đi ăn trộm, ăn cắp bị công an bắt bỏ
tù cũng lại: “Nam mô Quan Thế Âm Bồ Tát cứu khổ, cứu nạn cho con tôi
thoát khỏi tù tội” thì như vậy xã hội chúng ta làm sao đây?
Người nào
cũng ăn trộm, ăn cắp hết thì có Phật Quan Thế Âm Bồ Tát cứu khổ, cứu nạn chứ
gì? Một niềm tin sai, một niềm tin làm cho đạo đức mất hết. Cho nên tất cả những
này Thầy mạnh dạn đập phá tất cả những sai này, không thể có một vị Bồ Tát, có
một vị Phật đi cứu khổ như vậy được.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét