55- RÈN LUYỆN Ý THỨC LỰC
(1:07:59) Tu
sinh: Kính thưa Thầy! Thí dụ như khi mà nó có những cái niệm tưởng thì
mình tác ý lên, mới tác ý đâu có chút xíu cái nó lại niệm khởi nữa, thì mình
tác ý tiếp nữa hả Thầy?
Trưởng
lão: Tiếp nữa,
cứ như vậy, bền chí. Rồi ngồi im lặng, có niệm thì tiếp tục nữa, cứ tiếp hoài
chừng nào mà mày hết thôi, còn mày còn thì tao tu tập hoài.
Tu sinh: Giống như là mình đẩy lui nó.
Trưởng
lão: Ờ! Cứ đẩy
nó ra, thì một thằng khác nhảy vô thì đẩy nữa, đẩy hoài, đẩy hết. Coi như là
trong cái bồ của con nó nhiều quá, nắm một nắm mà quăng ra chưa hết thì nắm nữa,
nắm hoài, chừng nào trong bồ sạch, nó trắng bốc thì nó hết, có vậy thôi.
Tu sinh: Kính thưa Thầy! Cho con hỏi lại
thêm cái chỗ đẩy lui bệnh đau nhức này kia đó, thì hồi nảy Thầy nói là dùng tâm
bất động để đẩy như thế này.
Trưởng
lão: Thì bây giờ
bắt đầu con nhắc: "Tâm bất động, thanh thản, an lạc, vô sự",
mà vẫn nghe cái xương sống này đau, thì nhắc: "Tâm bất động, thanh
thản, an lạc, vô sự.”
Rồi nghe
cũng còn đau nhắc nữa; nghe còn đau nhắc nữa, cứ còn đau tức là niệm thọ khổ.
Cũng như bây giờ con ngồi đây mà con nhắc: "Tâm bất động, thanh thản,
an lạc, vô sự", cái tâm con nó im lặng nó không niệm chứ gì? Hễ khởi
niệm là con nhắc: "Tâm bất động, thanh thản, an lạc, vô sự”.
Mà bây giờ
cái niệm thọ thì nó liên tục, cái đau của con nó liên tục chứ gì? Thì con nhắc: "Tâm
bất động, thanh thản, an lạc, vô sự”. Mà nó im nó không có đau cái cột sống
con nữa, có phải không, thì thôi. Mà nó đau thì tác ý, nó đau là tác ý. Cho nên
con tác ý hoài, tác ý hoài, "chừng nào mày hết đau tao khỏi tác
ý".
Cũng như con
có vọng tưởng thì tác ý còn không có vọng tưởng thì thôi chứ gì. Đó là chỗ bất
động, dẫn vào chỗ bất động “mà bây giờ mày không bất động thì tao nói nữa,
tao tác ý nữa, tao dùng pháp tác ý, tác ý hoài một triệu lần, một ngàn lần tao
cũng tác ý”. Thí dụ, như bây giờ con tu ba mươi phút mà nó cứ đau lưng con
hoài, thì con tác ý ba mươi phút, “cũng còn (đau), lát nữa tao vô tu nữa,
tao đuổi nữa”, cứ vậy, đuổi chừng nào mà hết thôi.
Tu sinh: Không cần qua dùng cái chỗ
mà: "An tịnh thân hành" nữa hả Thầy?
(01:10:40) Trưởng
lão: Không, không cần, hồi đó mình tập hơi thở thì mình dùng hơi thở để "An
tịnh thân hành" thôi, còn bây giờ mình dùng chỗ bất động để đẩy
lui. Cho nên chỗ tác ý bất động thôi, mà nó còn thì mình tác ý, “chứ
tao không mượn cái hơi thở vô đuổi mày”. Cũng như hồi nào mình chưa biết
thì mình còn đi bác sĩ uống thuốc, còn bây giờ tao biết rồi tao không cần đi
bác sĩ nữa.
Cũng như bây
giờ tao biết cái tâm bất động rồi, tao đâu có cần mày nữa, phải không? Tao đâu
có cần cái hơi thở này "An tịnh thân hành" nữa đâu.
Đó cho nên vì vậy hồi đó thì tao mới tập để nhiếp tâm đó thì tao dùng cái hơi
thở để đẩy lui bệnh, nó cũng tạm thời, nó đỡ vậy thôi chứ nó chưa thật sự tiệt
cái gốc mày đâu. Nhưng mà tao dùng tâm bất động là tao bứng gốc luôn đó, bứng gốc
bệnh luôn đó, nó mạnh lắm! Nhưng mà hiện giờ đó mình tu nó chưa nhuần nhuyễn được,
cho nên nó chưa đẩy lui được, chứ mà đừng sợ hãi con cứ ngồi đây, mà con tác ý
cái tâm bất động của con, thì cái bệnh của con nó sẽ. Nếu mà có còn động tức là
nó chưa bất động, mà nó bất động được thì nó sẽ không đau, có vậy thôi. Mà cứ bền
chí ba mươi phút ngồi tu, một giờ ngồi tu cứ tác ý, còn đau tao tác ý hoài. Ý
thức lực mà: "Ý làm chủ, ý tạo tác, ý dẫn đầu các pháp",
lấy cái ý mà dẫn nó, mày còn đau tao cứ bảo bất động à, có vậy thôi.
Tu sinh: Có một pháp đó thôi.
Trưởng
lão: Có một
pháp Bất Động thôi, không cần nói gì hết.
Tu sinh: Đẩy lui hết luôn bệnh.
Trưởng
lão: Chừng nào
hết bệnh thì tao nghỉ.
Tu sinh: Thưa Thầy, cái này đúng. Hôm
trước con cảm nhận con thấy, tại vì khi mà đau nhức như vậy, sau cái giờ tu tâm
bất động đó nó cũng đỡ đau, hay là do tâm bất động này nó giúp cho mình bớt cái
đau nhức này ha, con cũng có phân vân ở cái điểm đó.
Trưởng
lão: Bởi vì nó
bất động nó không đau con, nó còn đau là nó còn bị động.
Tu sinh: Hôm nay nó rêm mình, rêm mẩy.
Hôm trước như nó đau nó nằm đâu ở trong đó rồi, mà nó ít ít thôi. Còn bây giờ
con tác ý thì tất cả cái đau nhức hãy cút đi, hãy đi đi đó. Cho nên bây giờ nó
rêm khắp mình hết.
Trưởng
lão: Tùm lum hết.
Tu sinh: Mà nó đau quá trời.
(01:12:48) Trưởng
lão: Bởi vì kêu nó bất động thì nó phải đổ ra chứ sao, để coi thử bất
động được hay không cho biết. Cho nên mình bất động được thì bất động, bất động
không được thì chết với nó thôi. Một là tao chết; hai là tao đuổi mày cho đi,
còn không có để cho mày ở đây, thì Thầy đã trao cho cái pháp rồi thì mấy con cứ
sử dụng nó: "Ý làm chủ, ý tạo tác mà", cứ cái ý mà tác ý,
như lý mà tác ý, như cái lý đó tác ý nó sẽ bất động, mà nó bất động thì không
còn cái gì động ở trong thân tâm con được. Còn bây giờ nó còn đau tức là nó còn
động mà, tại sao lại buông pháp, phải không? (Dạ)
Mình nương
vào cái bè để mình đi sang sông, mà bây giờ bỏ bè chắc chắn là phải chìm xuống
dưới đáy sông rồi, phải không? Bây giờ chịu đau đó tức là chịu ở dưới đáy biển,
đáy sông, có phải không? Mình nương cái câu Như Lý Tác Ý đó tức là nương bè mà
qua sông đó. Cái sông khổ mà, bởi vậy đức Phật nói: "Biển khổ",
mà bây giờ mình đi trên cái biển khổ này là phải nhờ chiếc bè, mà không nhờ chiếc
bè làm sao vượt qua được, vì vậy muốn vượt qua thì phải tác ý thôi.
Tác ý hoài,
chết bỏ, tao ôm chặt cái này, chết tao cũng ôm trên cái pháp này mà chết, mà chết
trên pháp này là giải thoát chứ sao!? Có gì đâu. Cho nên hấp hối mấy con thấy
cái thân này sắp sửa chết rồi, thì cứ tác ý: "Tâm bất động, thanh
thản, an lạc, vô sự" chết bỏ, thì cứ nhớ tác ý, nhớ tác ý cho đến
khi nào cái thân này tắt thở, thì mình ở chỗ bất động chứ sao. Tại vì mình luôn
luôn tác ý bất động làm sao nó có cái niệm gì khác hơn được, các con hiểu chỗ
đó không?
Bây giờ nhức
đầu, nó muốn nhức đầu nó muốn thở không được, cổ thở khò khè, hơi thở ra không
được, bất động, nhớ: "Tâm bất động, thanh thản, an lạc, vô sự",
cứ thầm thầm ở trong cái ý của mình mà giữ tâm bất động, mà khi nó hết thở rồi
thì cái thân nó chết rồi, thì nó ở chỗ bất động, chỗ đó là chỗ vĩnh viễn của
chúng ta không còn tái sanh luân hồi. Có vậy thôi là mấy con cứu cánh mấy con
được rồi.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét