56- KHÔNG THEO THÓI QUEN DỤC CỦA NGƯỜI ĐỜI
(01:14:56) Tu
sinh: Thưa Thầy, như là khi mà mình tác ý vậy nó thành thói quen, thì
trong đầu con nó cứ vang lên "Tâm bất động, thanh thản, an lạc, vô
sự", thì nó hiện liên tục vậy.
Trưởng
lão: Nó liên tục
là khi nào mà thân con có ác pháp, còn không ác pháp mà nó liên tục vậy là con
bị tưởng tác ý.
Tu sinh: Bảo dừng lại?
Trưởng
lão: Bảo dừng lại
chứ con làm kiểu đó nó động hoài, có phải không? Tại vì bây giờ có cái ác pháp
tác động như thân con đau nhức chỗ nào, nhức cái đầu đi. Con phải tác ý: "Tâm
bất động, thanh thản, an lạc, vô sự", khi tác ý rồi vẫn thấy còn bị nhức
đầu thì tác ý nữa, vẫn thấy nhức đầu thì tác ý nữa, tác ý hoài. Còn bây giờ nó
hết nhức đầu rồi thì dừng lại, chứ không khéo con sẽ thành thói quen tác ý. Ờ!
Bây giờ mình ngồi đây sao ở trong đầu nó cứ tâm bất động thanh thản, tâm bất động
thanh thản, đây là bệnh tưởng.
Tu sinh: Do tác ý liên tục.
Trưởng
lão: Đó là
thành cái bệnh tưởng nữa rồi, phải biết, phải biết cách chứ. Bây giờ nó thuộc về
cái loại tưởng tác ý rồi, chứ không phải ý nữa, tưởng tác ý: "Dừng
lại tao không có nhờ mày đâu, ý làm chủ chứ không phải mày làm chủ đâu, mà mày ở
đây, mày trong đầu mày cứ mày tác ý cái kiểu này!”, con hiểu không? Cho nên
ngay đó mình phải tác ý nó: "Dừng". Khi nào có ác pháp
mình mới tác ý liên tục, chứ còn không ác pháp thì mình tác ý: "Tâm
bất động, thanh thản, an lạc, vô sự", rồi ngồi im lặng, mà ở trong đầu
nó cứ tác ý hoài thì cái này là bệnh tác ý rồi.
Tu sinh: Sau đó nó im lặng hả Thầy?
(01:16:15) Trưởng
lão: Ờ! Nó im lặng thì đúng, mà nó tác ý nữa thì trật, chỉ có mình
truyền lệnh thì được. Cho nên Thầy nói có vọng tưởng thì mình tác ý, còn không
vọng tưởng thì ngồi im lặng.
Tu sinh: Kính thưa Thầy, cho con hỏi thêm về
cái chỗ mà hồi nãy Thầy nói: khi đau như vậy là tác ý cái câu: "Tâm
bất động, thanh thản, an lạc, vô sự".
Ví dụ con nó
đau giống như mình cựa quậy chỗ đó cho nó đã, như mình vặn qua vặn lại cái cho
nó đã.
Trưởng
lão: Không,
không có làm cái kiểu đó, làm cái kiểu đó là chạy theo dục đời.
Tu sinh: Vậy là không được hả Thầy?
Trưởng
lão: Bây giờ
nghe cái lưng nó mỏi, nó đau, lắc qua, lắc lại nghe nó đã quá là cái này chạy
theo dục, không được, chỉ cần dùng pháp mà thôi: "Tâm bất động,
thanh thản, an lạc, vô sự, thân tâm giữ bất động đừng có để nhúc nhích gì hết,
kệ nó đau nhức gì nhức", nhưng mà tác ý rồi nó sẽ hết. Chứ con con làm
cái theo đó nó quen con, con thấy mấy người mà cứ nhún xương sống đó, mấy người
này là quen cái tật rồi. Ngồi hơi nghe mỏi mỏi lắc qua, lắc lại nghe rốp rốp
cái, nghe đã! Rồi hơi nữa nó cũng trở lại à, chứ nó không bao giờ nó hết đâu.
Còn cái này nó hết là hết luôn, mà con tập cái đó nó thành thói quen.
Tu sinh: Thì lúc đó nó thành thói quen
nó thích, nó muốn như vậy đó, mà bây giờ chống lại nó, nhiều khi gồng không lại.
Trưởng
lão: Cho nên phải
tập làm chủ, chứ không phải tập thành thói quen. (Dạ) Thường
thường ở đời đó, người ta hay tập thành cái thói quen, thói quen để mà chạy
theo cái dục mà thôi, cái thói quen dục. Cho nên tập cái gì đó thì nó thành cái
thói quen. Chẳng hạn bây giờ mấy con không có ăn cơm gạo lứt muối mè, mà ăn cơm
gạo lứt muối mè rồi nó thành thói quen, nó trị bệnh mà bây giờ vắng cơm gạo lứt
muối mè thì bệnh lại, thì như vậy là bệnh gạo lứt muối mè. Mình không có bệnh
thứ đó mà bây giờ ăn nó bắt đầu bây giờ nó bệnh cái thứ đó, con hiểu không?
Cho nên vì vậy
mà mình tu tập một cái gì đó, mình thấy nó đối trị được nhưng mà không khéo
mình sẽ bị bệnh, bị bệnh cái đó, không tập nó! Bây giờ sao mà không ngồi thiền,
mà sao ngồi thiền thì nghe nó không bệnh, mà giờ hễ nó hết bệnh, mà không ngồi
thiền thì nghe trời tay chân nó mỏi mệt, nó nhức nhối này kia, ngồi thiền cái
nghe nó giãn nó hết, thì cái này là bệnh ngồi thiền, chứ không phải là ngồi thiền,
con hiểu không? Cho nên mấy người cứ ngồi thiền nói “tui nói ngồi thiền
sao nó im quá mà không ngồi thiền sao nghe nó động quá”, thì cũng là bệnh
ngồi thiền. Người ta tu tập là ngồi thiền thì nó cũng bất động mà không ngồi thiền
bình thường cũng bất động chứ, tâm bất động luôn luôn phải giữ nó bất động chứ.
Bây giờ con vô ngồi nó mới bất động còn xả ra thì nó không bất động thì sai.
(01:19:10) Cho
nên đức Phật nói, trong cái thời khóa tu tập của đức Phật đó, thì dạy cho chúng
ta: Trong cái canh giữa nè; đầu canh nè; rồi canh giữ nè; rồi canh cuối nè; rồi
ban ngày thì đi khất thực hay hoặc làm gì đức Phật đều chỉ cho chúng ta cách thức
để mà gột rửa cái tâm của chúng ta. Lúc nào cũng là tu tập để gọt rửa, không có
một cái niệm nào mà lọt qua cái ý thức của đức Phật được. Thì chúng ta bắt chước
những cái đó để mà chúng ta dùng cái câu tác ý để giữ gìn tâm bất động của
mình. Nhờ cái pháp mà Phật đã dạy trong cái thời khóa tu tập của Phật mà biết
nó. Bây giờ muốn giữ nó thì mình phải có một cái pháp Như Lý Tác Ý để mình dẫn
nó vào chỗ bất động của nó, thì do đó nó có một cái niệm gì thì gột rửa đuổi ra
hết, thì như vậy mới đúng là cái phương pháp của Phật dạy. Cho nên trong giờ ngồi
thiền cũng vậy, trong giờ đi cũng vậy, trong giờ đứng cũng vậy, trong giờ nằm
nghỉ cũng vậy đều là tu hết, không có giờ nào mà không tu, thấy không? Xong rồi,
bây giờ còn ai hỏi gì nữa không?
Tu sinh: Con kính thưa Thầy, cũng như Thầy
vừa nói đó, thì cái gột rửa ở đây chính là cái Tâm Bất Động thôi, chứ khỏi cần
quán xét gì hết, khi mà niệm nó khỏi lên hả thưa Thầy!?
Trưởng
lão: Ừ, đúng rồi
con, không có cần quán xét gì hết. Hồi đầu thì mấy con còn tu Định Vô Lậu thì
quán xét tư duy. Còn bây giờ cái đầu của mình thông suốt ba cái thứ này hết rồi,
thì bây giờ chỉ còn có đuổi nó thôi à, có phải không? Mình hiểu nó rồi bây giờ
mày láng cháng vô đây tao đuổi chứ tao không cần hiểu mày nữa, hiểu làm chi nữa,
hồi nào tới giờ mình đã hiểu nó rồi, có phải không? Con không cần phải tư duy,
quán xét nữa, tư duy, quán xét tức là cái ý thức của mình nó bị động. Còn mình
đuổi mau.
Tu sinh: Như vậy thì con ví dụ: Một cái
trường hợp mà cái tâm sắc dục của mình mà nó khởi lên, thì trong khi đó là con
đã hiểu nó là bất tịnh rồi, thì như vậy mình chỉ tác ý cái câu “tâm bất
động” thôi?
Trưởng
lão: Tâm bất động
thì ngay đó nó không còn cái niệm đó nữa chứ gì, rồi một lúc nó hiện lên nữa, bởi
vì nó mạnh lắm, cái lực của nó mạnh lắm. Cho nên nó hiện ra nữa, "Tâm
bất động, thanh thản, an lạc, vô sự", mà nhiều lần như vậy là nó bất động
luôn à.
Tu sinh: Mà chính mà cái nó khởi lên
hoài đó là cái nghiệp lực lâu đời của mình.
Trưởng
lão: Nghiệp lâu
đời của mình, vì huân cái đó nó lâu đời, cho nên nó khởi đuổi nữa, khởi đuổi nữa,
cũng một câu này thôi chứ không cần suy nghĩ. Bởi vì Thầy thấy mấy con tu lâu rồi,
từ sự tư duy, quán của mấy con nó thấm nhuần rồi, không cần phải tu cái này nữa,
mà chỉ cần đuổi. Bây giờ đây là pháp đuổi chứ không phải là pháp tư duy, pháp
quán, không phải nữa.
Tu sinh: Khi mà mình đuổi như vậy, mình
không cần quán mà nó tự xả là do mình có cái tri kiến sẵn.
Trưởng
lão: Có tri kiến
sẵn đó con. Cho nên nó không bị ức chế, còn con không có tu mà con không hiểu
đó, con cũng dùng nó là con bị ức chế đó, ức chế nó không được. Ức chế nó đến
cái mức độ mà con tác ý không được cái nó bung ra nó mạnh lắm! Nó gặp một cái đối
tượng cái nó bung lên thì nguy hiểm vô cùng! Con không thắng được nó. Còn trái
lại mình đã có sự tư duy, suy nghĩ đúng là bất tịnh, đúng là nó không sạch rồi,
do đó mình đã hiểu rồi. Cho nên bây giờ mình tác ý là mình đuổi nó, tức là mình
không bị ức chế, cho nên nó không thành cái lực của nó. Còn mình chưa có hiểu
nó mà mình ức chế nó, nó bị ức chế nó co lại, chứ nó thành cái lò xo rất mạnh,
đến một lúc nào mình dùng cái pháp Như Lý Tác Ý của mình đẩy lui không nổi nó,
bắt đầu cái lò xo nó bung ra thì nó bật ra, nó bật ra thì coi như toàn bộ mình
không làm chủ được mình đâu.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét