57- KHẤT THỰC ĐÚNG CHÁNH PHÁP
(01:22:54) Tu
sinh: Một trường hợp mà ở trong cuộc sống, con ví dụ như cái khay thực
phẩm của mình thưa Thầy! Như cái đợt mấy ngày trước đó thì để trong cái khay, rồi
tự các quý tu sinh lại trút vô bát mình thôi, khi ôm về ăn rồi chỉ rửa bát thì
con thấy rất là tiện, thì sau vài ngày sau đó, thì tự nhiên đổi lại cái kiểu
khay đó, đi về cái mình phải cầm đi về, con thấy sao mà trong ý nó không chịu;
nó thấy cái kiểu này không hợp với oai nghi chánh hạnh rồi. Cái kiểu như đợt
trước tất nhiên nó như vậy nó thoải mái cho mình, trong ý nó thấy khó chịu. Cái
trường hợp như vậy cũng sai nữa hả Thầy?
Trưởng
lão: Sai con! Bởi
vì có: "Nhẫn nhục, tùy thuận, bằng lòng" mà, nó có
nghịch cảnh thì vui vẻ làm đi con, mai mốt nó thay đổi nữa cái mình thấy, bữa
nay nó trở về cái này thì tiện lợi cho mình quá ha. Nhưng mà không: "tiện
lợi hay không tiện lợi là do tâm mình", phải không? Cho nên con biết: "Nhẫn
nhục, tùy thuận, bằng lòng", trong cái ác pháp nào nó đến mình biết: "Nhẫn
nhục, tùy thuận, bằng lòng", thì cái ác pháp đó nó sẽ đem đến cái sự
bình an cho mình. Thì lúc bây giờ có câu tác ý của con: tâm bất động, khi mà nó
thấy nó nghĩ cái niệm vậy đó, thì con nói: "Tâm bất động, thanh thản,
an lạc, vô sự", ai làm được mày cũng vậy thôi chứ mày không có thay đổi
gì hết, bắt đầu con bưng về rửa đàng hoàng thấy thản nhiên bất động, thì như vậy
là mình giải thoát chứ sao!? Chứ còn không khéo con không giải thoát đó.
Tu sinh: Như vậy là nó bị chướng ngại ở
bên ngoài đó thưa Thầy.
(01:24:28) Trưởng
lão: Đó nó bị vướng. Cho nên vì vậy mà: "Tâm bất động,
thanh thản, an lạc, vô sự", bởi vì nó có những cái pháp như vậy để cho
mình biết mình xả tâm mình tu mà, ngay đó tác ý: "Tâm bất động,
thanh thản, an lạc, vô sự", thấy nó có cái chướng chướng rồi đây, mày
chướng rồi, mày gặp chướng rồi, tác ý liền: "Tâm bất động, thanh
thản, an lạc, vô sự", rồi làm theo đúng cái cách của nó thôi rồi, cứ vậy
thôi. Chứ mình đừng có muốn một cái gì, bởi vì ác pháp bên ngoài nó tác động vô
hoài, bữa nay nó vầy mai nó khác, mốt nó khác, thì mình cứ tâm bất động thôi,
hiểu không? Nó làm gì thì mình làm theo nó hết, hoàn toàn đúng cái xả tâm của
mình thôi, không để cho nó chướng ngại gì hết, thì như vậy mới được.
Tu sinh: Như vậy thì chính cái chỗ tâm bất
động, là cái oai nghi chánh hạnh.
Trưởng
lão: Oai nghi
chánh hạnh đó con, cái đó, chứ không phải là cái chỗ mà con thấy dồn vô cái bát
mình cái mang đi, cái này là cái tướng oai nghi, chứ mà cái tâm oai nghi là nó
chưa có, cái tâm oai nghi là cái gì nó cũng tùy thuận được hết. Cho nên nó oai
nghi nó thanh tịnh vô cùng, nó bất động nó không bị ác pháp.
Còn con chấp,
bởi vì con chấp mà, bữa nay sao mà mấy cái ông, trời đất ơi! đi khất thực mà nó
đóng cho mình cái trái dừa như thế này, làm gì lấy gì mà ăn được đây, cái bát của
con vậy nó cho trái dừa vô trong đó thì chết rồi, thấy nó chướng quá rồi, thì cứ
mang về thôi, cũng vui vẻ mang về. Ngày nay nhịn ăn bữa có gì đâu, về chẻ trái
dừa mà nạo mà ăn chứ có gì đâu, cũng no, cái đó là tâm bất động. Còn con không
bất động trời đất ơi! Kiểu này chắc là chết, bữa nay nhịn đói chắc chết, thôi
thế này thế khác, đầy bát rồi làm sao xin nữa, con đi khất thực có nhiều người
họ phá, họ xách cái trái dừa họ nhận để trong cái bát của mình, rồi họ cũng chắp
tay xá mình, ôm bình bát đi, con hiểu không? Như vậy là con bị động rồi, đi khất
thực rồi con mới biết.
Tu sinh: Như vậy là cái trường hợp mà họ,
ví dụ như họ cúng dường tiền là mình không nhận, bây giờ mình kêu họ mua cái thực
phẩm gì đó, thì cái mình kêu đó là cũng sai phải không thưa Thầy!
Trưởng
lão: Cũng sai
luôn.
Tu sinh: Rồi khi mà họ mua. Ví dụ như
kêu cô hãy mua gói mì gì đó đi, tất nhiên họ mua cả chục gói, mà bây giờ mình
nhận nó đâu có được, chục gói ăn không có hết.
Trưởng
lão: Cũng sai,
cũng sai hết, không có được, cái đó là sai hết. Bởi vì người ta muốn cúng sao
người ta cúng. Thí dụ: Như bây giờ người ta không có hiểu biết, người ta đem tiền
người ta bỏ trong bát con cứ nhận, rồi có người người ta bỏ đồ ăn thì mình ăn.
Còn cái này đó mình đem mình bố thí cho người khác có gì đâu.
Tu sinh: Vậy tiền cũng nhận luôn hả Thầy?
Trưởng
lão: Cũng nhận
không có nói gì hết, nghĩa là mình đi khất thực thì ai cho gì lấy cái nấy.
Nhưng mà mình không xài tiền, thì mình đừng đem về đi mua cái này cái kia, hay
gởi Phật tử đi mua mì đồ này kia, cái đó không có được. Bởi vì người ta cúng
mình rồi thì mình nhận cái tâm của họ nhưng mà cái tiền bạc này đó, mình sẽ
giao lại cho người Phật tử nào đó, người ta làm gì người ta làm mình không biết,
bố thí hay làm cái gì đó tùy, giao cho người Phật tử. Bởi vì người tu sĩ không
cất giữ tiền bạc. Cho nên người ta cúng mình ôm bình bát về thôi, rồi bắt đầu
cái người, người ta hộ thất, người cư sĩ đó. Giao cho họ hết những cái này, cái
gì về giới luật mình không có vi phạm đó thì mình giao lại rất là hoan hỷ với sự
cúng dường của người khác, chứ đừng để tâm chướng của mình.
Tu sinh: Như vậy có nghĩa là khi mình đi
khất thực, mình nhận tất cả những cái gì người ta cúng. Chứ mình không có mở miệng
mình đòi hỏi cái gì hết.
Trưởng
lão: Không đòi
hỏi con, khất thực mà đòi hỏi chắc chết, đã đi xin ăn mà còn đòi hỏi không được,
nói đừng đừng cúng dường tui tiền, hay hoặc là mua bánh mì này kia, tức là mình
đòi hỏi, không có được.
Tu sinh: Tại vì con thấy bên khất sĩ thường
thường mấy sư cũng có nói cái vấn đề đó thưa Thầy!
Trưởng
lão: Không được
đâu, bởi vì đi xin mình phải học lại những cái oai nghi tế hạnh của đức Phật
ngày xưa đi xin đó, ai cho gì thì nhận nấy à, không nói gì hết, cái gì mình
dùng được thì dùng cái gì không được thì mình bố thí cho người khác. Chứ không
phải! Thí dụ: Như bây giờ con đi xin mà lỡ người ta gói một gói thịt heo quay
người ta bỏ, nhận luôn, mặc dù không ăn cũng nhận, chứ không có nói “Không!
Không!Cái này tui không ăn đâu đừng có cúng dường cái này”. Không phải, vì cái
lòng người ta cúng mà, mình cứ nhận cái lòng của người ta không nói gì hết,
không ăn mình về mình bố thí mình cho người khác, có vậy mới đúng. Chứ mình nói
ra là mình bị đòi hỏi, bị phân biệt, bị cái đòi hỏi của mình, bị chướng ngại
tâm của mình. Cho nên không có được.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét