492- VÌ SAO THẦY KHÔNG ĐẾN CÁC TRƯỜNG HẠ?
(53:45) Cho
nên hôm nay mấy con về đây, mấy con thăm Thầy, mấy con cúng dường thì Thầy rất
cám ơn mấy con. Mấy con hợp sức cùng Thầy để cùng nhau in những kinh sách Đạo Đức
mà sắp sửa Thầy sẽ cho ra. Thí dụ như cái cuốn Lòng Yêu Thương tức là Đức Hiếu
Sinh đó mấy con, mà Thầy để tên là Lòng Yêu Thương. Chừng đó nó có tập 1, tập 2
nó sẽ xin phép rồi nó sẽ in. Rồi cái tập sách mà xin phép để in nó tập sách
Không Có Thế Giới Siêu Hình hay hoặc là cái tên của nó là Không Có Linh Hồn.
Nhưng mà khi đưa xin phép đầu tiên thì cái nhà xuất bản Tôn Giáo ông nói: “Trời
ơi! Hồi nào tới giờ người ta tin có linh hồn mà Thầy viết cuốn sách này tôi đâu
dám cho”. Thành ra cuốn sách không dám cho phép mấy con.
Nhưng rồi cuốn
sách đó được đưa về tỉnh Tây Ninh, sở Nội vụ, cái ông làm trưởng ban sở Nội vụ
Tây Ninh, đưa cho ông đọc, ông sẽ giải quyết vấn đề này, bởi vì người Cộng Sản
có tin có linh hồn không mấy con? Vậy mà mấy ông bây giờ người ta viết sách
không có linh hồn là đúng cái đường lối của Cộng Sản mà tại sao mấy ông không
cho phép? Cái ông này ông hỏi ngược lại, thì cái ông Oánh tức là ông mà làm trưởng
nhà xuất bản Tôn Giáo, ông Oánh ông nói: “Hồi nào tới giờ người ta tin
có linh hồn mà bây giờ Thầy viết sách không có linh hồn như thế này, nó làm đảo
lộn hết, cho nên không thể nào cho phép được”. Ông chỉ gởi bức thư vô nói
cho Thầy biết vậy thôi, tức là tác giả biết thôi.
(55:35) Nhưng
khi đó thì ở tỉnh Tây Ninh thì cái ông này, ông xin cho biết, cho nên Thầy gởi
cho ông đọc. Ông đọc rồi ông nói cái tiêu chuẩn của mình đúng quá rồi. Người
Cách Mạng mà, là người Cộng Sản thì đâu có linh hồn, duy vật mà đâu có ai mà
tin cái chuyện đó đâu, mà Thầy viết đây đúng, để đó tôi giải quyết. Thì ông giải
quyết xin phép được thì in, mà không xin phép được thì thôi. Thầy không quan trọng
cái vấn đề mà in hay không in. Được phép thì in, mà không được thì để đó chờ một
cái thời gian tốt thì nó sẽ in được. Bởi vì cái thời điểm cái cuốn sách đó nó
có duyên nó sẽ in, mà nó chưa đủ duyên bây giờ mình muốn cũng không được, cho
nên nhất định là không lo lót tiền ai hết. Bởi vì người sống đạo đức mà đâu có
lo lót mấy con, được thì tôi in lợi ích cho mọi người mà không được thì thôi.
Bởi vì nếu
mà thế giới siêu hình có, linh hồn có, là hằng loạt người, người ta sống trong
mê tín cúng bái, cầu siêu cầu an hết. Làm cho mấy ông thầy chùa mà chuyên xách
mõ mà tụng ê a đó, kiếm tiền dễ dàng. Còn sách của Thầy vậy là mấy ông thầy
chùa đó mất nghề, có phải không mấy con? Đâu có làm nghề đó được, ai mà rước đi
tụng nữa. Sách này ra có linh hồn đâu mà rước đi tụng thành ra mấy ông dẹp mõ
chuông hết.
Trong một
cái đám ma thật sự ra có mấy ông thầy tụng, trời đất ơi! Nó làm rùm xóm hết.
Không biết ông đặt cái micro sao mà trời đất ơi! Ông ơ a, trời đất ơi! Cả xóm đều
nghe hết. Nội câu Nam mô A Di Đà Phật không, ông kéo dài cỡ năm phút mấy con,
như vọng cổ, thiệt chứ. Ông Phật không có dạy niệm cái kiểu kỳ cục. Thế mà mấy
ông thầy đám niệm hay lắm, bà con thì thích lắm.
Cho nên ở
đây nói thì để mình thấy cái sai của Phật pháp, nó vẽ ra để biến thành cái nghề
sống. Rồi mấy thầy, chắc bộ mấy ông này cũng ca vọng cổ cũng dữ lắm cho nên cất
giọng cũng dữ. Thành ra nó biến thành cái câu niệm Phật, từ những cái bài kệ của
Phật, nó cũng biến ra mấy ông tụng ê a kéo dài ra. Rồi mấy ông chế ra những cái
bài để làm cho người ta xúc động trong cái đám ma mấy ông tụng niệm.
(57:53) Thật
sự ra thì Thầy thấy Đạo Phật là cái đạo thực, chứ không có gây những cái điều
mơ hồ như vậy. Cho nên ở đây thì Thầy chỉ nói thẳng nói thật, nhưng mà may mắn
là nói thẳng nói thật nói đúng cho nên không ai mà phiền hà Thầy, vẫn quý Hoà thượng
vẫn chấp nhận cho lời Thầy nói đúng chứ không phải sai. Cho nên Thầy vẫn bình
an chứ cỡ mà Thầy nói sai thì chưa chắc ngồi yên được. Bởi vì cả giáo hội mấy
con, chứ không phải là riêng mình Thầy đâu. Người ta là một cái tập thể, mà bây
giờ nói cái sai của người ta là phải có chứng cứ đàng hoàng, chứ không có chứng
cứ thì không thể được. Cho nên Thầy muốn nói cái gì sai là phải có bằng chứng,
cho nên Thầy mới ngồi yên chứ còn nếu không thì không phải được đâu. Bởi vì Thầy
cũng là một thành viên của Giáo hội, chứ không phải là không.
Sự thật ra
thì mấy ông Giáo hội thì họ rất lo, cho nên mỗi cái trường hạ năm nay họ không
dám mời Thầy. Năm rồi thì họ dám mời Thầy nhưng mà khó ăn quá. Tại sau khi mà
vào cái bàn mà quý thầy ngồi, quý Hoà thượng ngồi đó thì bánh bao, nước, sữa,
đường rồi đủ thứ, mà có Thầy ngồi đó không ăn uống thì quý thầy không ăn được.
Cho nên năm nay không có Thầy thì đỡ, các con hiểu, nó chướng ghê gớm lắm mấy
con. Một ông thầy mà người ta giữ gìn giới luật nghiêm chỉnh còn mình không giữ
thì mình rất chướng, rất khó mấy con. Cho nên vì vậy mà năm nay cái hạ tuy rằng
mở ở Trảng Bàng chúng ta, nhưng mà quý thầy không dám mời Thầy. Tại vì mời Thầy
đâu có làm cái chuyện mà phạm giới trái luật thành ra bụng đói thì chịu không nổi.
Thầy cũng cảm thông cho nên vì vậy mà Thầy nói với thầy Chánh trị sự: “Thôi,
thầy đừng có mời tôi để cái trường hạ mấy thầy vui vẻ mới được”. Thì lúc bấy
giờ thì coi như là người ta bỏ Thầy ra và Thầy cũng thích bỏ Thầy ra mấy con.
Đi động chết à mấy con, đến đó rồi nào là nghe những cái điều kiện tụng niệm
cúng bái của họ, họ làm theo cái kiểu xưa đó mấy con, thành ra nó động lắm, mà
nói thì họ không nghe đâu. Còn ngồi thiền mà giữ tâm bất động thì họ nói buồn
chán gần chết. Còn ngồi mà tứ thời tụng niệm đó, sáng, trưa, chiều họ tụng niệm
rồi này kia thì mới vui.
(01:00:30) Thành
ra đối với Thầy thì Thầy thấy thôi cái duyên thôi, cái tu hành thì nên để cái
phần của mình. Cho nên vì vậy mà Thầy không đến các trường hạ để cho quý thầy
tu tập, người ta đến đó người ta vui vẻ thì tốt hơn, còn Thầy mà đến đó thì làm
động mà bỏ Thầy thì không được. Họ không dám bỏ Thầy mấy con. Cho nên chỉ có Thầy
nói Thầy nhắc khéo họ thôi: “Tôi đến đó thì làm cho quý thầy bị động lắm.
Tốt hơn là quý thầy, một là quý thầy để cho tôi yên, hai là quý thầy cũng yên”.
Đó là Thầy khuyên mà, huynh đệ nhau, phải nói nhau chỗ đó, thông cảm nhau.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét