491- KIẾN GIẢI KINH SÁCH LÀM LỆCH ĐƯỜNG TU
(44:49) Hôm
nay thì mấy con đến đây, thứ nhất là nghe Thầy nói tâm bất động, đó là cái chắc
chắn là người nào cũng biết rõ. Bây giờ vầy còn giữ thì mấy con biết pháp Như
Lý Tác Ý rồi. Rồi pháp phòng hộ mắt, tai, mũi, miệng, thân, ý mấy con thì mấy
con sống độc cư, Thầy đã dạy rất rõ ràng, chỉ còn mấy con biết mà tu tập mà
thôi. Thì lúc bấy giờ mấy con phải biết sắp xếp như thế nào để tập luyện để cho
mình đạt được những kết quả tốt đó. Chứ còn nghe Thầy hoài thì cũng vui chơi vậy
thôi chứ nó cũng không ích lợi gì. Và cuối cùng có một ngày nào đó Thầy sẽ ẩn
bóng, tức là Thầy sẽ tập trung hết sức của mình để làm việc và cuối cùng Thầy sẽ
ra đi, để lại những tài liệu, những sách vở, những người tu được.
Và hôm nay
thì mấy con thấy rằng Thầy đang đào tạo một số người tu chứng đạo, do đó khi mà
Thầy đi thì chắc chắn là phải có người chứng đạo. Bởi vì Thầy nghĩ rằng nếu mà
không có người mà tu làm chủ sanh, già, bệnh, chết như Thầy, thì một ngày Thầy
mất đi rồi thì kinh nghiệm đó nó không còn có nữa. Rồi người ta cũng dựa theo
sách vở rồi người ta kiến giải ra, cũng như kinh sách Đại Thừa bây giờ người ta
kiến giải ra thành ra lệch hết mấy con. Cho nên vì vậy mà Thầy nghĩ rằng chỉ để
lại một người tu chứng là quý hơn để lại những cái kho sách, không còn ai làm lạc
nó được, không còn ai gạt chúng ta được nữa. Bởi vì cái người đó qua kinh nghiệm
người ta sẽ dạy lại kinh nghiệm làm chủ sanh, già, bệnh, chết. Nó thực tế. Cho
nên cái người tu chứng truyền thừa nối tiếp nhau là hay nhất.
(46:28) Chứ
Thầy mất đi rồi mà không có người truyền thừa nối tiếp nhau thì thế gian này
không bao giờ người ta để y như vậy đâu, mà người ta kiến giải ra, người ra làm
lệch con đường tu tập mất đi. Như chúng ta thấy 2553 năm tới năm chúng ta là
năm mươi ba năm, từ đức Phật cho đến bây giờ là 2553 năm, mà Thầy mới dựng lại
cái nền đạo đức đó và kinh nghiệm tu làm chủ được bốn sự sanh, già, bệnh, chết
như đức Phật ngày xưa. Còn cái khoảng thời gian từ đó đến giờ mấy con nhìn lại
có cái bộ sách nào dạy đạo đức nhân bản chưa? Chưa. Nếu có thì phải có chứ sao.
Nhưng bây giờ đâu còn, đâu có cái người nào viết bộ sách từ đông cho đến sang
tây chúng ta thấy rất rõ.
Bây giờ tất
cả những Phật giáo mà truyền sang qua Việt Nam, do từ người Trung Quốc truyền
sang qua chúng ta, từ Tịnh Độ cũng bên Trung Quốc truyền sang, từ Thiền tông
cũng bên Trung Quốc truyền sang. Việt Nam chúng ta chỉ học lại của người Trung
Quốc, chứ Việt Nam chúng ta chẳng có thiền định gì cả, chỉ học lại của người
Trung Quốc. Rồi về kinh sách mà Nguyên Thuỷ thì chúng ta được truyền thừa từ
Sóc Trăng, từ miền nam của chúng ta do ở bên nước Campuchia, Thái Lan truyền
qua. Thì chúng ta truyền qua thì nó cũng nằm trong cái dạng kiến giải của đất
nước này mà thôi, chứ nó cũng chưa phải là tin… (. . .). Cho nên từ cái bộ
kinh mà Hoà thượng Minh Châu dịch từ cái tạng kinh Pali mà ra thì chúng ta mới
thấy có cái ánh sáng của những lời đức Phật dạy thật sự. Chúng ta đối chiếu lại
những kinh sách này thì chúng ta thấy hoàn toàn là những kinh sách này sai,
không đúng ở trong những cái lời của đức Phật dạy. Như đức Phật nói không có
cõi Trời thì trong đó xây dựng có cõi Trời, cõi Thiên Đàng, mà cõi Cực Lạc nữa
thì mấy con thấy như vậy có đúng không?
(48:28) Trong
khi đức Phật dạy ly dục, ly ác pháp thì trong đó dạy chúng ta ức chế ý thức.
Thì như vậy rõ ràng là đi ngược lại. Mà đức Phật dạy không có linh hồn, thì
không có cầu cúng, không cầu siêu cầu an, phải tự cứu mình. Đức Phật dạy: “Các
con tự thắp đuốc lên mà đi”, thế mà bây giờ chúng ta cầu à? Cầu chư Phật
gia hộ, thì như vây là rõ ràng chúng ta có tự thắp đuốc lên đi không? Đó là những
cái sai trong kinh sách quá nhiều, làm lệch con đường của Đạo Phật. Cho nên
chúng ta so sánh lại, chúng ta thấy đúng là chúng ta đang theo ngoại đạo. Tại
sao mà chúng ta lại có sự cầu cúng, cầu an cầu siêu như thế nào? Thì chúng ta
xét qua thì chúng ta thấy cái tinh thần của người Trung Quốc họ dựa vào cái sự
cúng bái của Nho giáo, cho nên họ mới chịu ảnh hưởng của tinh thần của Nho giáo
đó mà biến Phật giáo thành cúng bái. Rồi truyền sang qua Việt Nam thì Việt Nam
chúng ta chấp nhận cho nên nó mới có pháp môn Tịnh Độ. Và người Trung Quốc họ
chịu ảnh hưởng của Lão Tử, Trang Tử cho nên họ có giữ cái tâm vô vi của họ, tức
là cái ý thức không có khởi niệm, cho nên mới đẻ ra phái Thiền tông mà Hoà thượng
Thanh Từ đã dạy: “Biết vọng liền buông”. Nghĩa là khi có niệm khởi
trong tâm của chúng ta thì buông liền, đừng có để niệm ít cho đến khi không niệm,
trong khi đức Phật dạy chúng ta ly dục, ly ác pháp chứ không dạy chúng ta không
niệm, mà đức Phật còn nhắc chúng ta trong kinh Pháp Cú: “Ý làm chủ, ý tạo
tác, ý dẫn đầu các pháp”, tức là chúng ta phải dùng cái ý đó mà trở thành
cái pháp Như Lý Tác Ý, chứ đâu mà làm thinh. Có phải không mấy con thấy. Cho
nên tất cả những kinh sách đó nó đều ảnh hưởng của Trung Quốc, của người ta.
Thiền Trúc
Lâm Yên Tử vẫn mang danh hiệu là thiền Việt Nam nhưng sự thật nó đâu phải là
thiền Việt Nam, cũng của Trung Quốc. Cho nên Thiền Trúc Lâm Yên Tử cũng vẫn còn
sám hối mà, sám hối là hình thức của Tịnh Độ tông. Còn đọc lại cái Thiền Trúc
Lâm Yên Tử đâu có cái gì mới mẻ ngoài Thiền Đông Độ đâu. Mấy con thấy tất cả những
cái thiền của người Trung Hoa truyền sang qua chúng ta thì chúng ta lặp lại y
chang không có cái gì mới mẻ, cho nên Thiền Trúc Lâm biết kết hợp giữa Tịnh Độ,
biết sám hối, rồi biết giữ tâm bất động của mình, tức là giữ cái tâm không vọng
tưởng, ức chế ý thức của chúng ta, chứ không phải giữ tâm bất động như Thầy đã
giảng bằng pháp Như Lý Tác Ý.
(51:21) Đó
thì mấy con đến đây, mấy con nghe được như vậy, rõ ràng. Tới hôm nay mà chúng
ta thấy từ khi mà Tịnh Độ tông, Thiền tông của Trung Hoa truyền sang qua Việt
Nam mà dân tộc Việt Nam chúng ta biến thành Thiền Trúc Lâm Yên Tử. Nhìn lại các
thầy, quý thiền sư có người nào làm chủ sanh, già, bệnh, chết không? Không.
Hoàn toàn không. Bệnh đau còn đi nhà thương mà làm sao. Thậm chí như những vị
thiền sư mà ở trong các cái chùa to, cái thiền viện lớn mà bệnh vẫn đi nhà
thương, thì mấy con thấy như vậy là rõ ràng là không làm chủ bệnh. Mà Đạo Phật
đã xác định rất rõ: “Làm chủ sanh, già, bệnh, chết”, nó rất rõ mấy
con.
Vậy thì
chúng ta làm chủ cái đời sống của chúng ta như thế nào? Không ăn uống phi thời,
còn các thiền viện ăn uống phi thời, có phải không mấy con? Các chùa ăn uống
phi thời, ăn ngày ba bữa. Bây giờ Phật tử cúng đồ nhiều quá ăn không hết phải
ráng ăn, để bỏ thiu, đó là cái sai mấy con. Bây giờ có bao nhiêu đi nữa chúng
ta cũng vẫn ăn được. Cái hạnh mà, cái hạnh của người ăn như vậy. Cho nên cái
người ngồi thiền người ta đâu cần ăn uống đâu, ăn phải nhai nuốt như nãy giờ Thầy
nói, cực chứ đâu phải sung sướng đâu. Tại mấy con thấy ăn nó ngon nó ngọt, bởi
dục. Trong miệng lưỡi của mấy con có cái dục, cho nên vì vậy mà ăn cục đường ngọt,
ăn trái ớt cay quá. Mấy con thấy cái khổ cái đau gì ở trong cái miệng lưỡi của
mấy con có đủ trong đó. Cho nên nó là cái dục. Vậy thì chúng ta biết ngồi ăn mà
nhai nuốt cực lắm mấy con. Cho nên ngồi chơi suốt ngày mà tâm bất động thật là
hạnh phúc vô cùng, không thèm ăn không thèm uống gì hết, đó là giải thoát mấy
con. Còn muốn ăn muốn uống tức là chưa giải thoát.
Cho nên người
tu mà đến khi mấy con ngày này qua ngày khác mà không thấy đói, thấy khát, thấy
thèm ăn, thấy muốn cái gì hết, mặc dù là người ta để bánh trái đầy hết, nhưng
không thấy thèm gì hết là người giải thoát. Mà thấy bánh trái quá nhiều, muốn
ăn cái này muốn ăn cái kia là biết là mình còn dục, chưa hết, phải tu nữa mấy
con.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét