486- LỰC CỦA Ý THỨC
(30:29) Thầy
bây giờ Thầy sống sao mấy con biết không? Bây giờ thân Thầy muốn chết, Thầy
nói: “Chưa chết nhe. Thầy còn công việc nhiều lắm, chết không có được”,
phải không? Thì nó đâu dám chết. Còn mấy con thì muốn chết thì nó nằm đó nó hết
thở thở nó chết, còn Thầy: “Không được, thở à”, Thầy bắt thở nó thở
mấy con, nó không dám. Cho nên bây giờ trên thân Thầy mà cái chỗ nào đau bệnh
đó, Thầy bảo: “Không có được đau nha, đi à”, nó đi mấy con. Lạ lùng
vậy, nó phục hồi cơ thể bằng cách cái truyền lệnh của Thầy thôi. Bởi vì ý thức
lực mà, cái ý thức của chúng ta nó có cái lực làm chủ được mà. Tại mấy con
không chịu tác ý cho nên nó không có lực. Bây giờ bảo, nó đau, nó đi nó không
đi, chứ có gì đâu. Hằng ngày cái tâm của mình nó khởi sự nó ham muốn gì đó, thì
mấy con bảo: “Đi đi, ở đây không có ham muốn, chỗ này là chỗ bất động”.
Mà ngày nào mấy con cũng trị nó vậy, riết nó thành cái lực. Khi nào mà cái tâm
mấy con nó bất động, yên lặng thì mấy con sẽ biết cái ý thức mình, mấy con tác
ý với hàng vạn triệu câu không? Mà hàng vạn triệu câu nó trở thành cái lực như
thế nào không? Tại mấy con không siêng năng tác ý thôi. Bây giờ chịu khó, nó khởi
nó muốn cái gì nó bị động tâm, mấy con cứ tác ý cho nó bất động hết đi, chừng
nó thật sự bất động rồi thì mấy con nhìn lại coi cái lực nó như thế nào, mấy
con muốn gì nó làm theo cái nấy hết.
Thí dụ như
cái đầu tiên mà Thầy bảo cho mấy con để thấy được cái lực của ý thức của mấy
con, mấy con thử coi cái lực nó có không. Cái trọng lượng của cái thân con, thí
dụ như là ba chục ký lô, thì ba chục ký lô mấy con thấy làm sao mà nó nâng lên
nổi trên cái mặt đất được. Vậy mà con bảo ý thức con bảo nó, con bảo: “Cái
thân này phải ngồi cách mặt đất một thước”, thì mấy con xếp bằng lại nó bay
lên một thước nó ngồi trên hư không, mấy con. Thì đó là cái lực của ý thức rồi.
Cái lực của nó nâng lên chứ không có ai mà nâng được hết, con hiểu chưa? Không
phải ai lấy cái ghế mà nâng.
Mà cái lực của
ý thức nó mạnh lắm, cho nên mình phải luyện tập nó mới có chứ. Mà luyện tập bằng
cái gì? Hằng ngày mình nhìn lại cái tâm mình động, có động thì tác ý bảo: “Bất
động”, cứ như vậy cho đến khi bất động thì nó có lực chứ sao. Cái lực bất động
nó nâng lên đó chứ không phải là cái gì. Còn bây giờ cái lực động của mình như
thế nào? Cái lực động của mình nó bị hút, nó bị hút, cái sức hút của trái đất
cho nên nó hút xuống không nó không bao giờ nó bay ra ngoài được, các con hiểu
chưa? Cho nên cái tâm, cái nhân quả nó đều đi theo cái quỹ đạo hút của nó, cho
nên khởi muốn cái nó làm theo cái muốn của nó, tức là bị hút theo cái dục. Cho
nên thí dụ như con muốn tránh cái dục thì con phải dùng cái ý thức của con bảo
nó dừng lại: “Ở đây không có dục, ở đây là bất động, ở đây không có ác
pháp, không có giận hờn phiền não ai”.
(33:21) Cho
nên cái người ta chửi mắng mình, nó có cái lực sân của nó, nó hút mình, nó làm
cho mình sân, chứ mấy con ngồi đây mấy con có thấy cái sân mấy con có không?
Nhưng mà Thầy chửi mấy con cái mấy con sân liền, có phải không? Do cái ác pháp,
mà cái chửi đó nó hút mấy con, mấy con mới bừng mặt lên sân giận, có phải đúng
không? Cho nên ác pháp nó sẽ hút mấy con rất mạnh mà khi mấy con có pháp Như Lý
Tác Ý rồi, mấy con bảo: “Dừng lại, đó là nhân quả. Ngày trước mày chửi
người ta, bây giờ người ta chửi lại, bây giờ mày giận hả?”, thì nó hết giận
mấy con. Mình nói đúng, tại sao người kia không chửi mà người này lại chửi, thì
mình chửi người ta bây giờ người ta chửi chứ sao, nhân nào quả nấy chứ sao lại
giận.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét