485- NĂM BỘ SÁCH ĐẠO ĐỨC
Hôm nay thì
mấy con thấy rằng Thầy lần lượt Thầy lo cái bộ sách Đạo Đức. Bởi vì vừa rồi Thầy
có tuyên bố với mấy con đó là năm cái giới luật của Phật là năm cái đức nhân bản
trong đất nước con người, thì cái bộ sách dạy về đạo đức, tập thứ nhất của nó
đó Đức Hiếu Sinh. Mà Đức Hiếu Sinh thì dạy thì mấy con thấy nó không phải là viết
trong một tập hay hoặc hai tập mà nó ba, bốn tập sách như vậy để nói những cái
hành động, lòng thương yêu chúng ta đối với bản thân mình, đối với bản thân những
người khác, đối với những loài vật, loài chúng sanh, rồi đối với cây cỏ đất đá
núi sông nữa, lòng thương yêu nó như vậy, cho nên bộ sách viết ra cũng bốn, năm
tập. Mà bốn, năm tập như vậy thì mỗi tập nó cũng ba bốn trăm trang chứ đâu có
ít được. Cho nên Thầy phải dồn hết những công phu của mình.
(25:55) Rồi
đến Đức Ly Tham. Con người ta nó tham đủ thứ chuyện mấy con. Mà nói hết cái Đức
Ly Tham của nó để đầy đủ thì ít ra cũng bốn, năm tập sách, chứ đâu phải là một
tập, bởi vì tham nhiều quá mà. Không nói hết mấy con làm sao biết, nói sót thì
mấy con quên. Nhắc hết tất cả mọi cái tham của mấy con ra, phải không? Từ cái
ăn ngủ cũng tham nữa chứ đừng nói chuyện mà tiền bạc, danh lợi tham đủ loại.
Cho nên những cái bộ sách đó, thì mấy con thấy cái đức không tham lam trộm cắp
thì đó là cái Đức Ly Tham.
Rồi cái Đức
Chung Thủy, mấy con. Xây dựng một cái gia đình con người phải như thế nào mới
chung thủy. Cho nên cái đạo đức chung thủy nó cần thiết cho gia đình. Mà gia
đình êm ấm thì xã hội mới có trật tự, mấy con, gia đình mà lộn xộn thì xã hội
không bao giờ trật tự hết đâu. Đó là cái mục đích để xây dựng cả một cái đất nước,
một cái xã hội của chúng ta thì gia đình là cái gốc, gia đình là cái gốc mấy
con. Đó là Đạo Đức Gia Đình, Đạo Đức Chung Thủy.
Rồi Đạo Đức
Thành Thật, mấy con. Người ta hay nói láo lắm, nói láo với mình mà nói láo với
người nữa. Chính mình, mình cũng gạt mình nữa mấy con, chứ chưa nói gạt người
khác. Cho nên vì vậy mà phải vạch ra cái lỗi của mấy con để thấy cái sự lừa đảo
của mình. Chính mình, mình lừa đảo mình, mình lừa đảo mình thật sự mấy con. Cho
nên vì vậy những cái bộ sách rất cần thiết.
Và cuối cùng
thì cái bộ sách Minh Mẫn, đạo đức Minh Mẫn. Đạo Đức Minh Mẫn, sáng suốt. Chúng
ta không đem một chất độc, ăn một trái ớt mà ghiền là các con đã đem cái chất độc
vô trong người của mấy con rồi. Chứ đừng nói chi là rượu chè, đừng nói chi là
thuốc phiện. Tất cả những cái mà nó nghiện ngập là mấy con sẽ không bị nghiện
ngập. Cái bộ sách Đạo Đức dạy khi mấy con đã nghiện ngập một cái gì, thì lúc bấy
giờ thì nó làm cho thân của mấy con khổ, tâm mấy con khổ. Cho nên cái bộ sách
đó là bộ sách Minh Mẫn dạy chúng ta phải sáng suốt để giúp cho đời sống chúng
ta. Cũng như bây giờ mấy con tập ăn chay mấy con thấy còn thèm thịt cá thì đó
là mấy con không minh mẫn, không sáng suốt, mấy con theo thói quen. Còn cái người
mà sáng suốt thì người ta nhất định, có sự đau khổ nuôi thân bằng sự đau khổ,
nhất định là người ta không. Cho nên vì vậy mà khi viết cái bộ sách Minh Mẫn,
Sáng Suốt này giúp cho chúng ta có cái tri kiến sáng suốt để nhận định được cái
sự sống của chúng ta.
(28:21) Đó
như vậy là mấy con thấy năm cái bộ sách Đạo Đức này, nó rất cần thiết cho các
con, mà nếu mà thời giờ này cứ ngày nào cũng gặp Phật tử thế này chắc viết
không nổi, phải không? Một tháng gặp một lần thì còn hy vọng, còn mà một tháng
mà gặp hai lần rồi vô cô Út hai lần, một tháng bốn ngày, tuần nào cũng gặp hết
thì Thầy cũng khổ Thầy thôi. Không làm được việc mấy con, bởi vì khi mà mình
yên lặng thì cái dòng tư tưởng của mình nó nhớ, nó phóng ra nó từng cái hành động
này, từng hành động kia, nó phóng ra nó viết, nó tuôn trào ra nó viết. Rồi nó
viết rồi nó đâu phải như vậy nó thành sách đâu, phải đọc lại mấy con, chứ đâu
phải đọc lại rồi sửa từng câu văn, rồi từng cái này kia, ngồi lại nghiền ngẫm.
Nhiều khi nó phóng ra nó trùng lắp cái này cái kia nữa, rồi phải gạch bỏ những
cái trùng lắp của nó mới được. Viết thành cuốn sách nó đâu phải là đơn giản
đâu, mấy con. Nhất là sách lý luận về đạo đức, nó khó hơn là sách tiểu thuyết
nhiều lắm. Bởi vì cho nên khi mà làm được cuốn sách, mấy con đọc thấy nó lợi ích
cho mấy con thì cả một cái vấn đề của người viết, chứ không phải là đơn giản
đâu, muốn viết là viết không phải đâu. Cho nên vì vậy nó cần phải đòi hỏi Thầy
phải có nhiều thời giờ. Cho nên mỗi một tháng vậy mấy con về đây một lần để gặp
Thầy để có những gì thắc mắc mấy con hỏi Thầy. Phải không?
Còn ở bên
chùa ở bên cô Út cũng vậy, mỗi tháng thì cũng sẽ gặp Thầy một lần là do đó Thầy
sẽ trả lời. Rồi lần lượt mà thấy sách vở của Thầy đã in, ấn tống ra nhiều rồi
thì lúc bấy giờ thôi đừng gặp Thầy nữa. Người nào mà có tu để mà chứng đạo đó
thì gặp, mà người nào không tu chứng đạo, thôi, cứ sách vở đó mà nghiên cứu mà
thôi, các con hiểu không? Bởi vì những cái gì mà Thầy viết trong đó Thầy đã trả
lời cho mấy con hết rồi. Mà cứ gặp Thầy để mà thấy mặt Thầy, sợ Thầy chết đó chứ
gì? Thầy chưa có chết đâu.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét