478- THẦY DẠY VỀ OAI NGHI CỦA MỘT VỊ TĂNG
(15:19) Mấy
con lên trên này gần con.
Về một vị
Tăng thì Thầy nói như thế này, mấy con biết một vị Tăng phải oai nghi tế hạnh
phải được đầy đủ. Mình phải học từng cái đi, đứng, nằm, ngồi của mình phải đúng
oai nghi của một vị Tăng. Chứ không khéo đó mình đi hơi vội vàng, hoặc là một
cái vị Tăng mà thấy như có khách, có nữ, có nam vầy, mà cứ đi tới đi lui là
không được. Phải tránh hết, không có được tiếp khách nữa mà. Một người, một vị
Tăng cái oai nghi của người ta không có bao giờ mà tiếp khách, người ta không
tiếp khách đâu, người ta lo… Bởi vì mình là một vị Tăng rồi, ly gia cắt ái bỏ
đời, không có tiếp duyên một người nào. Thậm chí những người thân của mình còn
không tiếp duyên mà, huống hồ là cái người Phật tử.
Cho nên mình
không có tạo cái thế mà để mà liên kết với Phật tử, để dẫn đi thăm từ chùa này
đến chùa kia, đó là sai. Một vị Tăng như vậy là sai. Có nhiều vị Tăng, con thấy
không? Kết hợp với Phật tử, rồi đứng ra mướn xe, mướn cộ, Phật tử tốn tiền; rồi
dẫn đi lại thăm chùa này đến chùa khác. Mấy vị Tăng đó là không phải là Tăng mấy
con. Đó là nằm trong một cái tổ chức, để làm danh làm lợi chớ không có tu hành
gì hết.
Cho nên một
vị Tăng, mấy con nhớ đầu tiên là trong thất của mình. Y áo là không được phơi
cao quá đầu. nghĩa là y áo phải phơi từ vai trở xuống. Cho nên không có được
giăng cây sào mà cao ngút trong đó mấy con. Giăng cái y mình cao ngút như thế
này không được. Mà cái thất như ở đây, y áo phải giăng ở phía sau, sau lưng đó,
không được giăng ở trước mặt. Đó là cái hạnh của người tu, chớ không phải là
cái… Phải học những cái oai nghi tế hạnh, chớ không có được mà đụng đâu muốn
phơi chỗ nào phơi, muốn giắt y, muốn giăng như thế nào giăng, không phải đâu?
Mà phải thấp không được cao bằng đầu, không được bằng đầu. Đó là cái hạnh về ăn
mặc của mình phải sống.
(17:27) Còn
thất của mình thì không có được mà che màn giăng lưới, không có được làm như là
cái phòng the thì không được. Ở đây đâu có phải là cái chỗ phòng the sao mà làm
kín mít. Mình là một người tăng đường đường đàng hoàng, không sợ gì hết. Giờ
nào mình tu tập theo giờ nấy. Giờ tu theo giờ tu, giờ ngủ theo giờ ngủ. Thì như
mấy con đã biết, người tu sĩ không được phép nằm ngửa. Nằm nghiêng bên mặt hoặc
bên trái, chớ không được phép nằm ngửa, nằm ngửa rất thô lỗ. Sau khi nằm ngủ,
hoặc là nằm nghỉ, tu tập đều là hoàn toàn y áo phải vén khéo chớ không phải là
muốn nằm là nằm đại, không phải đâu. Cái người tu sĩ nó khác mấy con, chớ không
phải là như người đời, người cư sĩ. Nhưng mà người cư sĩ người ta còn phải vén
khéo huống hồ là người tu sĩ.
Cho nên người
tu sĩ thì khi mà đến quy y ở tại cái chùa nào đó, thì ở đó tu cho đến khi chứng
đạo mới được đi ra khỏi chùa. Chớ không phải là vô đó xuất gia rồi, năm ba bữa
đi chơi một vòng, năm ba bữa đi tới đi lui, đi tới đi lui. Đi chỗ này chỗ kia
tham quan, không phải là còn là người tu sĩ nữa. Mà ở đây xuất gia là bỏ cuộc đời
rồi, mà đến để mà tu tập cho được giải thoát. Tu phải làm chủ được sanh, già, bệnh,
chết. Cũng như đức Phật đi tìm cội Bồ Đề, đi đến cái chỗ cội Bồ Đề. Sau khi chọn
được cái chỗ ở đàng hoàng rồi, thì Ngài quyết định nếu không chứng đạo, thà chết
dưới cội Bồ Đề.
Nhưng Thầy hỏi
các Thầy: “Bây giờ trong đất nước Việt Nam, có một cái Tu viện nào dạy
chúng ta tu tập để làm chủ sanh, già, bệnh, chết chưa?” Chưa có. Vậy
thì chỗ này là chỗ mà cái ước vọng của một người tu. Cái chỗ này là cái chỗ mà
có thể đưa quý vị tu sĩ đi đến nơi đến chốn. Cho nên sau này mấy con biết cái
khu này hoàn toàn không có Phật tử lai vãng vô được. Họ sẽ ở ngoài ruộng kia
kìa, cô Út cất ngoài đó. Sau khi mà xin phép nhà nước cho rồi, người Phật tử đi
vô khu đó, chứ không được vô khu này. Khu này là để cho Tăng, Ni người ta tu tập.
Chớ không phải là đi dọc, dọc, ngang, đi thăm viếng. Ở đây, vô đây mà làm động
người tu.
Lần lượt rồi
thì cái kỷ luật bao giờ chúng ta phải nắm cho vững, chứ không khéo rốt cuộc rồi
những người Phật tử họ đi đến đây, họ đi chơi. Chớ sự thật ra nói như vậy, nói
làm cho mất công Thầy nói thôi, chứ họ tu cái gì? Gia đình, vợ con đùm đùm đề đề,
gọi là làm sao tu, tu cái gì? Chỉ có ở trong một cái tư tưởng nhân quả để xả
cái tâm của mình, để làm cho mình giảm bớt cái sự giận dữ, sự buồn phiền ở
trong lòng của mình thôi. Chứ còn tu sĩ chúng ta đâu còn. Ly gia cắt ái mới là
xuất gia tu hành chớ, nó đâu còn cái thứ đó mà đi theo mà trói buộc. Cho nên nó
khác xa.
(20:38) Còn
cái khu tu của chúng ta là tu, chứ không phải là để người tu sĩ đi vô đây chơi.
Cho nên cái khâu mà quản lý, chưa tổ chức chặt chẽ. Còn tổ chức chặt chẽ, mà muốn
cho mấy con vào trong một cái khu nào đó, thì người ta sẽ đưa mấy con vào cái
khu đó hoàn toàn. Cho nên trong cái thời gian, mấy con làm tu sĩ mà khi về đây
tu tập, không phải mấy con được về đây tu tập trước đâu. Người ta sẽ thử thách
mấy con nhiều điều kiện. Thứ nhất là thử cho mấy con sống trong độc cư. Thứ hai
là xem coi mấy con có nhìn thấy cái cơ sở này là chính của bản thân của mấy con
không. Chớ không phải là đến đây mình mượn, để mình tu chơi rồi mình bỏ ha?
Không có.
Mình đến
đây, mình thấy cái cơ sở tu hành như vậy là chính của mình, mình có quyền bảo vệ
nó, giữ gìn nó. Có cái điều gì cần thiết thì mình sẽ báo cho Thầy biết:
"Bây giờ theo con nghĩ, Thầy làm như vậy… vậy…vậy, thì cái Tu viện mình
nó mới được sạch sẽ, khang trang hay như thế nào?" Báo cho Thầy biết. Đó
là giúp đỡ Thầy. Bởi vì Thầy trăm công ngàn việc mà, đâu có rảnh rang đâu, báo
ngay đó là Thầy biết rồi. Cái người báo là cái người đó có đôi mắt, có cái tâm
bảo vệ Tu viện. Thì Thầy sẽ cho cái người đó nằm ở trong cái vị trí điều hành.
Đấy là mình giúp đỡ cho Tu viện mà.
Cũng như bây
giờ một số người về đây tu, mà không có cái người mà chăm nom, săn sóc, lo lắng,
để mắt cho quý vị, thì quý vị muốn tu làm sao tu, thì muôn đời quý vị không đi
tới đâu. Nó uổng phí một cái thời gian, bởi vì mỗi một ngày qua chúng ta không
lấy lại được đâu. Một ngày qua là chúng ta phải tìm thấy một cái kết quả lợi
ích thiết thực.
(22:32) Cho
nên một người tu sĩ mà khi vào đây rồi, thì bắt đầu từ cái chỗ tượng Phật này
mà đi ra ở trước cổng là không được đi qua khỏi cái tượng Phật. Tại sao mấy con
biết không? Bởi vì ở ngoài đó toàn là Phật tử, toàn là những người khách vãng
lai tới lui ngoài đó. Mà mặc chiếc áo như chiếc áo khất sĩ của mấy con vầy, mà
đi tới đi lui, coi ra cái gì? Một người mặc y áo vàng như vậy mà đi tới đi lui,
từ cổng đi vô, rồi từ ở trong này đi ra như vậy, người ta sẽ đánh giá trị một số
tu sĩ ở trong này toàn là những người như vậy hết à? Mấy con không có thấy được
những việc đó, phải thấy được cái trách nhiệm bổn phận của mình.
Một người tu
phải xứng đáng là một người tu. Chớ không phải mang y áo đi ra khoe với họ nói
tui đây xuất gia. Sự thật cái người biết chuyện, người ta nhìn thấy, "mấy
ông sư này sao đi lạng chạng kỳ cục. Khách khứa người ta đàn bà đi tới đi lui
mà mấy ổng cũng chen vô mấy ổng đi à. Trời đất ơi! Không biết phân biệt được
cái gì hết!" Đó! Bởi gì mấy con thấy rất rõ, như các cái chiếc áo của Thầy
nè, chiếc áo của quý thầy đang mặc, họ đi tới đi lui, là tại vì họ không có chướng
ngại, là tại vì sao? Tại vì Đại thừa nó thường thường, nó chen lẫn với ở trong
Phật tử nó đi, cho nên sai. Nhưng mà các cái y áo mà màu vàng mấy con đi nó nổi
bật lên hết. Nó nổi bật, nó rõ nét quá. "Trời ơi mấy ông sư này ổng đi lộn
với phụ nữ rồi!" Các con thấy hiểu điều đó không? Cho nên nó rất khó.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét