477- TÂM BẤT ĐỘNG
(08:18) Phật
tử 2: Dạ thưa! Có nghe một vị nói cái thức tinh nguyên, vốn sẵn có
trong con người của mình phải không? Có cái biết ở trong bất động không ạ?
(08:41) Trưởng
lão: Không phải con. Nó ở trong cái tâm bất động, nó có cái thức. Mà
bây giờ con còn có cái thức, con biết được cái tâm con bất động. Khi con chết rồi
thì ở trạng thái bất động, chớ không còn biết. Cũng như không gian kia nó có sự
bất động. Cây bây giờ nó đứng im phăng phắc. Ánh nắng trưa, sáng, chiều lần lượt
theo quy luật của nhân quả nó đi qua. Thấy không? Nhưng mà nó vẫn bất động
thanh thản, nhưng mà không có cái biết của nó.
Khi Thầy còn
sống là do Thầy có cái thức, ý thức nè, tưởng thức Thầy. Bây giờ Thầy ngồi Thầy
nhận ra thân tâm Thầy nó bất động. Bất động tức là nó không nghĩ ngợi, không lo
lắng cái gì hết, nó bất động. Nhưng mà khi mà cái thân của Thầy mất rồi, thì bất
động của Thầy nó vẫn còn, nó không có mất đi đâu. Nó không phải là cái thức, nó
không phải qui nguyên cái gì hết.
Ai cũng có bất
động. Nhưng mà khi con không bất động, thì con mới tạo ra cái nghiệp. Đầu
óc con nghĩ cái này cái nọ kia, con mới tạo ra nghiệp. Cho nên nghiệp đi tái
sanh luân hồi, chứ không phải linh hồn, con hiểu không? Mà giờ con bất động thì
đâu còn nghiệp. Mà không còn nghiệp, thì đâu còn tái sanh luân hồi, thì con phải
ở trong bất động chứ đâu? Con hiểu chưa? Chứ không phải có cái biết ở trong bất
động. Mà cái bất động thì nó luôn luôn nó có ở trong không gian. Và chính bây
giờ chúng ta biết được bất động là do chúng ta có những cái thức nhận ra biết bất
động.
Cũng như bây
giờ Thầy nói trong không gian vũ trụ này có bất động, là tại Thầy có cái thức,
Thầy biết. Cũng như bây giờ Thầy nói thì con lắng nghe coi, cái không gian
chúng ta bất động. Nhưng bây giờ lắng nghe coi thân tâm chúng ta bất động không?
Thì chúng ta thấy ý của mình không khởi niệm gì hết, nó im lặng phăng phắc, thì
nó bất động. Có phải không? Thì bây giờ bất động này với bất động kia, nó giống
nhau chớ đâu? Phải không? Nhưng khi thân Thầy nó hoại diệt hết rồi, là nó sẽ bất
động thật sự.
(10:26) Còn
Thầy bây giờ không bất động, Thầy cứ nghĩ chuyện này, chuyện nọ, chuyện kia. Thầy
tạo ra cái nghiệp giận hờn, phiền não, lo lắng, suy tư, thương ghét… Cho nên tới
cuối cùng Thầy bỏ thân này, thì cái nghiệp này đó, nó thành nghiệp đi tái sanh;
nó tương ưng nó tái sanh. Như vậy thì Thầy giận dữ, thì nó tìm cái người giận dữ,
nó làm con người đó. Mà Thầy giận ít, thì nó tìm cái người giận ít, nó làm con.
Các con hiểu chưa? Bởi vì chúng ta không có linh hồn con! Mà nó có nghiệp. Mà
cái nghiệp là do lời nói dữ, hoặc lời nói hiền, hoặc hành động nhẹ nhàng, ôn tồn,
hoặc hành động hung dữ. Con hiểu chỗ đó chứ? Cho nên cái đó, nó đi tái sanh.
Cho nên dạy các con bất động để các con tránh tái sanh luân hồi, chớ
không có gì hết.
Phật tử: Bạch Thầy! cái gì mà mình huân tập
thì lâu ngày sẽ thành thói quen phải không ạ? Ý thức là quan trọng nên chúng ta
không được ức chế và diệt ý thức phải không ạ?
Trưởng
lão: Ừ! Phải rồi,
cái gì mình cũng tập nó thành thói quen nó, mà không khéo thì nó bị ức chế ý thức.
Bởi vì đức Phật có dạy ý, cái ý nó rất quan trọng. Trong sáu cái thức, cái ý là
quan trọng nhất: "Ý làm chủ, ý tạo tác, ý dẫn đầu các pháp" mà,
chứ không phải là con mắt. Con mắt thì nó có cái nhãn thức, cái lỗ tai nó có
cái nhĩ thức, thì cái ý nó có cái ý thức. Mà cái ý nó làm chủ sáu cái biết này,
nó làm chủ, nó dẫn đầu. Nó dẫn, cho nên con mắt mà nhìn ngó, mà liếc háy, nó bảo: “Quay
vô! không được ngó ngoài!” Cái ý nó làm chủ, nó kéo vô. Cho nên thì cuối
cùng sáu cái căn này nó không có phóng ra. Không phóng ra được cho nên nó quay
vô, thì nó không phóng dật. Nó không phóng dật, thì đức Phật nói: “Ta thành
chánh giác là nhờ tâm không phóng dật”. Mình ngồi đây mà nó cứ phóng ra
hoài thì không được
Cho nên nhờ
cái ý mà lôi vô. Thì khi cái ý lôi vô thì cái ý nó cũng phóng nữa con. Nó ngồi
đây cái nó phóng nghĩ. Đó, nó phóng cái niệm. Cho nên bảo nó bất động, thanh thản
thì nó dừng lại, rồi nó phóng nữa, lôi nó trở lại nữa. Cứ như vậy cho đến khi
nó không phóng. Đó! Nó không phóng. Nhưng mà nhờ cái ý thôi, nhưng mà khi chúng
ta chết rồi cái ý thức nó cũng bị hoại diệt, nhưng nó trở về cái sự bất động của
nó. Nó không còn có tạo cái nghiệp cho nên nó trở về bất động. Nó vào cái chỗ
Niết Bàn của chư Phật. Cho nên tâm bất động thanh thản là Niết Bàn của chư Phật.
Cho nên tu, đức Phật dạy mình phải nắm cho rõ cái chơn lý rồi bảo vệ và giữ gìn
cái chơn lý đó thì mình chứng đạo. Còn nó không nắm vững, cứ giữ cái thức, cái
biết của mình ức chế ý thức. Do đó cái ý nó không hoạt động, thì mình lọt trong
không tưởng con, lọt trong cái cái định không, đó là sai con. Sai.
(13:33) Cho
nên hầu hết là các pháp bị sai. Các pháp khác như Thiền tông cứ giữ cái chẳng
niệm thiện niệm ác, tức là không có cho nó khởi niệm, thì nó giữ. Không ngờ khi
nó hết niệm, nó không phải ở cái chỗ cái biết không niệm đó đâu, mà nó lọt
trong không tưởng, nó lọt trong cái không tưởng rồi. Còn Tịnh Độ thì dạy niệm
Phật nhất tâm bất loạn để thực hiện cảnh giới Cực Lạc Tây Phương. Nhưng mà khi
niệm cho hết, nó không có còn cái vọng tưởng nữa, thì ức chế ý thức rồi. Ức chế
ý thức thì tưởng thức nó hoạt động. Nó mới hiện ra cảnh giới của Cực Lạc theo
cái mong muốn của mình, cái vọng, cái dục của mình. Cho nên tưởng là có thật,
nhưng mà không ngờ cái thế giới tưởng này mấy con.
Chúng ta
nghe những cái phương pháp, mới nghe hay, thời nay nó hợp với pháp môn niệm Phật.
Niệm Phật thì sẽ cầu vãng sanh Cực Lạc, nhưng mà cầu cái thế giới tưởng rồi. Nó
không thật. Khi mà ý thức nó không hoạt động được thì thế giới tưởng nó hiện
ra. Nhưng mà cái người dạy, chính cái người mà viết ra kinh sách Tịnh Độ, Đại
thừa, họ đã bị lọt trong tưởng rồi. Cho nên thành thử ra chúng ta không hiểu,
cho nên cứ nghĩ đó là Phật dạy, chứ không phải ông Phật ỗng dạy, mà chính các Tổ
dạy.
Như Tổ Huệ
Viễn, ngài sớ giải kinh. Ngài là thiền sư. Tổ Huệ Viễn là một thiền sư. Nhưng
mà ngài tu thiền cuối cùng ngài không đạt được, không đạt được cái tâm bất động
của ngài. Tức là ngài không đạt được cái chỗ mà cái ý thức nó dừng lại. Cho nên
ngài sanh ra, ngài sớ giải kinh ra, ngài làm bộ kinh Tịnh Độ để cho người ta niệm
Phật để được nhất tâm. Từ đó nó hiện ra cảnh giới của Cực Lạc, tức là thế giới
tưởng. Tổ Huệ Viễn là cái ông mà đẻ ra cái phương pháp, sanh ra cái phương pháp
Tịnh Độ. Tổ Huệ Viễn, người Trung Hoa.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét