Thứ Ba, 13 tháng 6, 2023

479- ĐÀO TẠO TU SĨ Ở TU VIỆN CHƠN NHƯ

 

479- ĐÀO TẠO TU SĨ Ở TU VIỆN CHƠN NHƯ

(24:11) Đó, hôm nay Thầy nói để mấy con thấy rằng, mình tu thì khi mà vào tu rồi, mình nhất định ở một chỗ. Còn một số quý sư thầy xin Thầy làm giấy tờ để cho mình có cái giấy là một người xuất gia tu hành. Nghĩa là Tu viện Chơn Như hôm nay được trung ương, được Phật giáo Giáo hội trung ương chấp nhận. Và được trung ương Ban tôn giáo trung ương chấp nhận cho cái Tu viện này, nó thuộc tầm cỡ của quốc gia chớ không phải là của một cái chùa. Cho nên họ gởi về cho Thầy về một cái dấu tròn, để khi cấp cho cái người nào là tu sĩ của Tu viện Chơn Như thì Thầy có quyền Thầy cấp. Nhưng họ xin Thầy phải chọn lấy người cho đàng hoàng chớ không để mang tiếng cho Tu viện Chơn Như. Đó mấy con thấy không? Người ta đã lo lắng cho Tu viện mình đến mức độ đó. Vậy tu sĩ mình sao?

Cho nên khi mà Thầy cầm cái mộc mà Thầy đóng làm cái giấy của mấy con như cái thẻ giấy chứng minh của mấy con. Bởi vì cái thẻ đó là cái thẻ tu sĩ mà, trong đó có hình của mấy con. Rồi đóng cái dấu đó vào, thì mấy con đi từ Nam chí Bắc. Đi đến đâu ai hỏi đưa giấy đó ra, tôi là tu sĩ của Tu viện Chơn Như, họ rất quý trọng mấy con. Nhưng mà mấy con làm sai là như thế nào mấy con thấy không? Sơ sót một cái oai nghi của mấy con, là người ta sẽ coi rẻ Chơn Như, nó không đúng. Cho nên khi mà Thầy cấp giấy, thì hoàn toàn là Thầy phải xét mấy con cho đàng hoàng rồi mới cấp giấy.

Từ cái chỗ mà người ta không biết, về bên mặt chính quyền là người ta không biết Tu viện. Nhưng sau cái thời gian người ta tìm hiểu, người ta đã đọc toàn bộ kinh sách của Thầy. Người ta đã thấy được cái sự chấn chỉnh lại Phật giáo, không còn mê tín, người ta mong muốn lắm mấy con. Cái đường lối của Thầy dạy, những cái bộ sách Đạo Đức, người ta đọc hết. Người ta nói: Nếu mà xây dựng được cái dân tộc mà có đạo đức như thế này, thì quá tốt.

Và những người tu sĩ chúng ta đi ra, nó oai nghi tế hạnh đầy đủ như vậy, là cái gương hạnh cho những người, cho những người dân, cho những Phật tử người ta tin thì quá là hạnh phúc. Các con cùng Thầy để mà họp lại, dựng lại cái Chánh pháp của Phật. Nó không còn những cái hình dạng mê tín như từ xưa đến giờ. Mà những oai nghi tế hạnh được học tập rèn luyện trong cái môi trường của Tu viện Chơn Như.

Cho nên sau khi mà nhận mấy con để mà cấp giấy, thì mấy con sẽ được một thời gian gần bên Thầy, để dạy từng cái oai nghi. Bây giờ trong cái giờ đi khất thực, Thầy sẽ dạy mấy con, rồi mấy con ôm bình bát đi tới chỗ khất thực. Khất thực xong, thì mấy con trở về thất, trở về thất ngồi ăn. Thầy theo dõi từng cái, trật Thầy chỉ ngay liền: "Như vậy không đúng, sửa lại". Sau một vài lần sửa như vậy, mấy con đi. Thầy theo dõi đi từ chỗ khất thực về, khất thực rồi ôm bình bát cách thức như thế nào? Về đến thất rồi, để xuống, rồi ngồi ăn, cách thức ngồi như thế nào? Ở trong Chánh Niệm Tỉnh Giác như thế nào? Thầy hướng dẫn từng chút, mấy con trở thành những cái oai nghi tế hạnh của một người đi ăn xin đúng cách.

Chừng đó thì mấy con sẽ học tới những oai nghi khác, những oai nghi khác nữa. Rồi học tới những oai nghi ngồi thiền, ngồi như thế nào đúng? Rồi học tới những oai nghi nằm, nằm để nhiếp tâm trong tâm bất động, nằm để nhiếp tâm trong hơi thở. Tất cả những cái này đều được hướng dẫn cụ thể. Thầy đến thất trực tiếp hướng dẫn, chớ không phải để tự mấy con muốn tu tập thế nào (thì tu tập).

Rồi dạy cách thức, để khi mỗi khi mình nói, thì mình phải nói cái gì đúng, cái gì sai. Cái Chánh Ngữ mà? Các con nghe trong Bát Chánh Đạo của đức Phật có cái lớp Chánh Ngữ chớ đâu phải không? Còn Chánh Nghiệp là tất cả những cái hành động thân của mình: đi, đứng, nằm, ngồi, đó là Chánh Nghiệp đó mấy con. Ăn, uống đồ…​ đó là Chánh Nghiệp.

Thầy trước kia Thầy mở cái lớp Chánh Kiến. Mấy mấy con có nghe cái lớp Chánh Kiến, có những cái bài vở Thầy dạy cái lớp Chánh Kiến biết không? Mới có lớp Chánh Kiến à, chưa xong, đóng cửa rồi. Cái duyên nó không đủ thì thôi. Thầy định sau này thì xin phép hẳn hòi hoàn toàn. À! Ở tỉnh, Sở Giáo dục cho phép, rồi qua Bộ Giáo dục người ta sẽ cho phép. Bởi vì mình giáo dục mà. Phải đưa những cái giáo án, giáo trình mình dạy như thế nào cho cái Bộ Giáo dục nó tham khảo, rồi nó cho phép mình.

(29:15) Thì giờ ở Sở Giáo dục ở Tây Ninh, thì họ đã biết mình rồi, họ chấp nhận rồi. Nhưng muốn mở trường lớp mà để dạy, để rồi khi mình dạy nó người ta tập trung đông, thì nó sẽ có những cái tiếng vang. Thì những tiếng vang đó thì chính quyền họ đến, họ đóng cửa mình. Cũng như vừa rồi đóng cửa mình, là tại vì tiếng vang, cái lớp học Chánh Kiến nó đông quá, rồi nó bắt buộc nó nó đình chỉ. (29:40) Nó đình chỉ, nó đâu phải nói với mấy con biết đâu? Nó…​ "Thôi Thầy dừng lại, giấy phép nó chưa hợp", có vậy thôi! Thì bắt buộc mình phải nghỉ cái lớp học đi, chứ làm sao mình dám. Mình dưới quyền của người ta cai trị mà.

Đó, do đó bây giờ mình làm gì đâu đó nó đàng hoàng. Khi mình mở lớp, nó có Bộ Giáo dục chấp nhận đàng hoàng, thì lúc bây giờ không ai mà đóng cửa của mình. Cho nên mình sẽ mở tất cả các lớp Bát Chánh Đạo. (30:06) Chớ đâu phải dạy mấy con bây giờ vô mình tu thiền định đầu tiên đâu, các con hiểu không? Bây giờ tại vì nó không có lớp lang, cho nên mấy con tu vậy để nhiếp tâm an trú như vậy. Chớ tới cái lớp Chánh Định, mấy con biết nó trải qua bảy cái lớp của người ta.

(30:24) Lớp Chánh Niệm là cái lớp Tứ Niệm Xứ đó mấy con. Cái tâm nó hoàn toàn nó bất động, người ta mới cho vào lớp Chánh định. Còn này khi không mà vô thất cứ tu tập thiền định không hà. Trời ơi tu ngang tu ngửa. Thôi bây giờ cái hoàn cảnh này làm sao hơn được, đâu có làm sao được? Thầy đâu có trực tiếp được với mấy con mà dạy bảo như thế này được đâu. Cho nên tự tu thôi. Cho nên vì vậy mà mấy con thấy có ai được không? Không có ai được.

(30:48) Chớ mà cỡ sức từ cái năm mà mở lớp Chánh Kiến mà cho tới bây giờ, thì Thầy đã đào tạo một số người không phải ít. Từ cái năm đó mà hiện bây giờ mà nhìn lại những cái hình ảnh mà cái năm đó tổ chức các thầy như thầy Chơn Quang, thầy này kia mà đi ra lập chùa, lập này lập kia đồ đó, sư Pháp Ngộ này kia. Bây giờ ông nào cũng lập chùa, cũng là cai quản một vùng hết. Bây giờ thuộc về loại người lớn không. Thế nhưng mà rốt cuộc rồi, chỉ danh với lợi lôi mấy ông này chạy mù hết, khổ đau không làm chủ được sự sống chết. Đó là cái nỗi đau của tu sĩ, mấy con.

Cái duyên chưa đủ, mấy con. Chớ đủ, cái lớp người đó, thì mấy con sẽ thấy Thầy đào tạo, bây giờ họ đã làm chủ được sự sống chết, chớ không phải là không tu tập được làm chủ. Cũng như có nhiều người nói tại sao hồi nào tới giờ quá lâu mà Thầy không có dạy được người? Sự thật ra từ cái lớp căn bản mà tu không được, thì thử hỏi cái lớp sâu hơn làm sao được. Mà mình có quyền được không? Tập trung đông cái thì bắt đầu, người ta bảo đình chỉ liền. Một hai người thì vầy được, mà cả lớp học cỡ chừng sáu bảy chục người mà cứ ra vô học vậy. Từ tháng thứ nhất, cho đến sáu tháng một năm như vậy thử coi, người ta cho mình được không? Mình có giấy phép đâu mà người ta cho. Mình có giấy phép lớp học đâu mà cho!

Đó, mấy con đến đây lai vãng, mấy con học năm ba người Thầy dạy, chớ ngày nào Thầy cũng lên lớp dạy dạy dạy dạy, tức là người ta tới. Mình đâu có dấu người ta được. Mình dạy rõ ràng thì…​ sẽ người ta thấy ngày nào cũng có Thầy đứng lớp Thầy dạy rõ ràng. Thì mai mốt nó cứ…​ người ta sẽ báo tới: "Ờ ở Tu viện Chơn Như giờ có cái lớp học, mà không biết có xin phép không đó?" A! Bắt đầu người ta vô hỏi, thì mình không có giấy phép, thì đình chỉ. Các con thấy, đâu có phải chuyện mình muốn làm là được đâu.

Trừ ra bây giờ Thầy chỉ thuyết giảng, người ta cho cái Tu viện mình có thể tập trung nghe thuyết giảng một buổi, một ngày, một giờ nào đó, rồi ai về nhà nấy, chớ không được lớp học, thì cái đó được. Con thấy cái khó chưa chớ không phải dễ. Mà Thầy thuyết giảng nói chung chung vậy thôi, chứ làm sao mà bài bản được. Còn cái lớp học người ta có bài bản đàng hoàng, toàn là giáo trình, giáo án người ta đi từ lớp một đến…​ từ bài một cho đến bài sáu mươi, bảy mươi…​ bài cứ một trăm, hai trăm nữa…​ chứ đâu phải là có một bài học (33:10).

Cho nên nó đi từ thấp đến cao. Nó làm cho cái tri kiến của mấy con nó có cái sự hiểu biết từ cái này. Cho nên bây giờ mấy con hỏi loạng choạng đủ thứ hết, nó đâu có hiểu biết đâu. Thành ra nghi ngờ chỗ nào hỏi đại chỗ nấy à. Còn người ta trang trí cho cái tri thức của mấy con đầy đủ cái sự hiểu biết của Phật pháp nè, gọi là Pháp trí. Thì cái Pháp trí mấy con đã hiểu hết, mấy con đâu còn có chỗ nào chướng ngại nữa. Sự áp dụng vô Pháp trí thì nó là Tùy trí rồi, thì mấy con làm sao không giải thoát. Mấy con ly dục ly ác pháp hoàn toàn. Cho nên bắt đầu vào cái lớp mà Chánh Niệm, thì mấy con ở trên Tứ Niệm Xứ một cách rất cụ thể rồi. Còn giờ làm sao mà được, không thể được.

Cho nên về vấn đề tu sĩ, thì mấy con hiện giờ người nào mà ở đây được, thì mấy con ráng giữ gìn độc cư trọn vẹn. Đừng nói chuyện, đừng chơi ai hết. Khi thấy có khách đừng có chạy ra một chút. Mình ở khu vực của mình thôi, mình lo trong khu vực của mình. Còn các con, người nào có nhiệm vụ trọng trách, thì mấy con phụ Thầy. Mấy con giữ gìn, bảo vệ khu nào đó thì mấy con làm hết sức mình, để giúp đỡ Thầy. Để cho lần lượt nó đến cái thời điểm Thầy sẽ tìm cách, Thầy xin phép. Vì chính…​, nhà nước người ta cũng sẵn sàng, người ta giúp đỡ cho mình về cái giấy phép, về giấy phép.

Từ nào tới giờ mấy con thấy cái Tu viện của mình, người ta chưa có cho cái tên của Tu viện Chơn Như. Hôm nay, người ta chấp nhận người ta cho mình cái tên Tu viện Chơn Như, rồi người ta cho mình một cái dấu, một cái dấu tròn, để Tu viện Chơn Như hẳn hòi. Người ta gởi cho mình mà. Đó thì con thấy trong cái vấn đề mà Phật pháp, càng ngày mình thấy do cái sự quyết tâm tu hành của mình, cái phước nó lần lượt đến, thì nó sẽ gặp được những cái may mắn. Mà nó may mắn rồi, thì cái sự tu tập của mấy con nó lần lượt nó sẽ có cái duyên tốt hơn. Và cái sự trực tiếp giảng dạy của Thầy, để mình mở được những cái lớp từ thấp đến cao, đi đúng theo Bát Chánh Đạo của Phật, mấy con.

(35:18) Hôm nay á, thì buổi chiều hôm nay gặp mấy con. (35:21) Là những tu sĩ, mấy con đã quyết tâm tu tập thì phải thật sự tu tập. Cái mục đích mình đã tu rồi, mà tu sĩ là tu rồi. Là nghĩa là ly gia cắt ái bỏ hết. Bây giờ đến đây nhứt định là không đi nữa. Mà nếu mấy con còn muốn đi tới chỗ này chỗ kia, thì bây giờ, ngay bây giờ mấy con cứ đi đi. Chừng nào mà mấy con muốn tu thật tu, làm chủ bốn sự đau khổ sinh, già, bệnh, chết thì trở về đây, xin ở chừng nào tu được, thì Thầy sẽ cho liền. Còn bây giờ mà còn muốn đi ra đi vô, thì đừng có nên ở.

Thầy khuyên thẳng đừng nên ở. Hãy đi cho nó đã đi, rồi chừng nào mà…​ một…​ chừng nào mà thấy cần thiết để mà tu giải thoát, thì hãy trở về. Thầy không bỏ người nào hết. Chớ còn bây giờ, cứ ít bữa đi ra đi vô, ở ít bữa rồi đi ra đi vô, thì Thầy thấy không tiện lợi, mà lại mang tiếng cho Tu viện. Tu viện thấy quý thầy đi ra đi vô hoài như vậy, coi nó kỳ lắm.

Cho nên hễ mà mấy con thấy được, thì mấy con quyết định, sắp xếp gia đình đâu đó, thầy tổ. Mà nói thẳng: “Con đến Tu viện Chơn Như để tu tập làm chủ điều đó, xin thầy tổ cho con về đó tu tập”. Còn không cho thì khoan đã, thuyết phục. Thuyết phục đâu có gì khó. Bây giờ thí dụ như: “Con đau hoặc là con bị một cái tai nạn gì đó, thì thầy tổ có chịu thế dùm con được không? Hay hoặc là bây giờ con chết, thầy tổ có chết thế dùm con được không? Trả lời không được thì xin thầy tổ cho con đi. Thà là con đi đến đó mà con tu tập mà không làm chủ được, con cũng không có ấm ức con. Chỗ người ta dạy mình tu tập để làm chủ bốn sự đau khổ, mà bây giờ biết cái chỗ đó mà không tu, thì nó uổng cuộc đời tu của con quá!”

À, mình thuyết phục thầy tổ cho mình đến đó, thì mới đến. Còn chưa thì phải tìm cách thuyết phục nữa. Chớ đừng đi ngang mấy con. Đi ngang thì người ta nói mình vong ơn: "Hồi nào chưa biết Phật pháp, vô thì thầy độ cho tu hành, xuất gia tu hành…​Bây giờ nó, nó xuất gia tu hành rồi nó không biết ơn biết nghĩa gì hết, giờ nó bỏ thầy tổ nó đi". Cho nên đừng để mang tiếng điều đó mấy con. Mình khắc phục để không bị mang tiếng. Hãy nhớ kỹ những lời thầy dạy.

Mà hễ vào đây rồi thì sống chết á! Chớ còn không phải vào đây mà chơi, mà vào đây tu một tháng nửa tháng, không phải vậy. Phải quyết tâm quyết định như vậy đó. Nhớ kỹ! Rồi sau thời gian mà khép mấy con vào trong một cái khuôn khổ để tu tập. Mà nếu được, được rồi, thì chừng đó mà Thầy thấy được khi mà mấy con tu xong, thì Thầy sẽ cấp giấy tờ, mấy con đi tới đâu không ai bắt mấy con. (38:16). Nghĩa là thấy giấy của Tu viện Chơn Như cấp cho mấy con, thì mấy con đi chỗ nào, bất cứ chỗ nào, chính quyền chỗ nào người ta cũng không làm khó dễ mấy con được.

Còn bây giờ mấy con lại chỗ đó mà mấy con thuyết giảng, là chính quyền ở đó người ta sẽ mời mấy con đó, chớ không phải dễ đâu. Mấy con đi ngang qua, đi chơi, đi vô nhà Phật tử, chớ mấy con tập trung một trăm hai trăm người mấy con thuyết giảng, là mấy con bị.

Còn khi mà mấy con có giấy Thầy chứng nhận đàng hoàng, thì lúc bây giờ mấy con đến cái chỗ đó mà thuyết giảng, mấy con đem cái giấy của Trưởng Lão: "Ở Tu viện Chơn Như cho tui về cái tỉnh này, tôi sẽ về đây tôi sẽ thuyết giảng những cái gì gì gì…​" Đưa cái giấy Thầy ra, thì họ sẽ làm cái giấy, họ cho mấy con quyền đến đây thuyết giảng, đem đạo đức đến tỉnh con. Nó có cái thế như vậy đó mấy con. Chớ mấy con đừng có âm thầm mấy con đến đó mấy con làm, mà không có trình cho họ biết, thì mình không phải. Mình làm đúng pháp luật. Tôn giáo có pháp luật của Tôn giáo mà, chớ không phải là đi chỗ này chỗ kia.

Đó, thí dụ mấy con mặc y áo vậy, mấy con đi chỗ này chỗ kia, mấy con đi ngoài đường mấy con chơi, thì người ta không nói, nhưng mà người ta đánh giá trị của mình, đánh giá trị. Cho nên hôm nay đó, mấy con tu sĩ, đã là tu sĩ rồi mấy con quyết quyết tâm. Người nào quyết tâm ở đây tu, thì Thầy sẽ lo lắng cho mấy con.

HẾT BĂNG


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

510-BAN KINH SÁCH TU VIỆN CHƠN NHƯ.

  510-BAN KINH SÁCH TU VIỆN CHƠN NHƯ. Kinh sách của Tu viện Chơn Như chỉ kính biếu không bán . Phật tử cần kinh sách của Tu viện Chơn Như ...