437- 5- CÂU CHUYỆN PHƯỚC ĐIỀN
(1:04:02) Phật
tử: Dạ, con xin phép được hỏi Thầy câu hỏi sau, câu chuyện phước điền yên
có phải do Phật giáo hay do các vị tỳ kheo nói?
Trưởng
lão: Các vị tổ tỳ
kheo nói chứ ông Phật đâu có nói phước điền trong đó. Nghĩa là bây giờ mình làm
cái gì để cầu phước điền chứ gì. Còn bây giờ cúng Tam Bảo có phước điền chứ gì,
dụ người ta cúng chứ gì, hoàn toàn không có.
Ông Phật
không nói phước điền đâu, mà tu giải thoát, tự tu mà giải thoát, “ta
không cứu khổ các con mà các con phải tự, tự tu”, như vậy là ông Phật ổng
có bảo mình làm phước điền đâu. Còn bây giờ mình đi làm cái này cất Chùa, cất
Miễu này kia, hoặc là làm cái chuyện in kinh sách để phước điền, in kinh sách
là do cái tâm phát nguyện của mình thấy kinh này hay, để giúp cho mọi người được
lợi ích được sống đạo đức do cái tâm nguyện của mình, chứ mình không cầu. Nếu
mình cầu in cái kinh này để cho mình được giàu sang này kia thì cái đó là cái
sai, con đường đó là sai bởi vì mình thấy mình được cái kinh sách này mình thấy
được cái tâm mình an ổn. Mình sống đạo đức trong gia đình hạnh phúc, mình cũng
muốn cho mọi người được vậy cho nên tôi quyết bỏ tiền ra để in cuốn kinh này, để
giúp cho mọi người đều biết. Cái này là lòng tốt của mấy con, chứ không phải mấy
con bỏ in kinh để mấy con được hưởng cái phước do in kinh này, mà mấy con được
giàu sang thì cái này là do mấy ông thầy Đại Thừa bịa đặt ra. Không có làm cái
chuyện đó được đâu mấy con.
Phật tử: Con xin tiếp, con có nghe có thầy
giảng rằng ngồi thiền bị đau lưng lắm, đau chân đau lưng phải bỏ thiền đó là do
kiếp trước. Vậy có đúng không ạ con xin cảm ơn Thầy.
Trưởng
lão: Bây giờ nói về
ngồi thiền mà đau chân phải không mấy con, ông Phật đâu có dạy mình ngồi lâu
đâu, ông Phật dạy mình tu tập cái tâm của mình bất động hay thanh thản, hoặc là
tỉnh táo mà thôi tỉnh giác mà thôi do đó đi đứng nằm ngồi chứ đâu phải, bốn oai
nghi ai biểu ngồi tê chân chi mà đau chân phải không, đâu có bắt mình ngồi thiền.
(1:06:03) Nhưng
mà khi cái tâm con bất động rồi, con bảo nó ngồi mấy tháng thì nó ngồi cho con,
còn bây giờ con tập làm chi cho nó đau. Bắt đầu tập để khoe mình ngồi chứ gì,
ráng chịu đau ba mươi phút. Đau cũng ráng, ráng cái bắt đầu bây giờ nghe nó dịu
dịu rồi cái ráng lên một giờ, đặng tôi ngồi thiền một giờ nè, tôi ngồi hai giờ
nè, tôi ngồi ba giờ này. Khoe người ta ba giờ đó tập trung tu tập đau gần chết,
các con thấy, cái này là cái danh. Còn cái tâm của mình, mình tu làm sao cho
mình bất động làm sao cho thanh thản, ác pháp tác động mình không được, đó là sự
giải thoát thật sự. Còn cái này ngồi thiền đau chân gần chết mà ráng ngồi cho
được, con nghe các thầy giảng rằng ngồi thiền bị đau chân quá, phải bỏ thiền đó
là thiếu phước, phước gì?
Ai ngồi cũng
đau chứ làm cái gì. Trời đất ơi, hai cái chân nó tréo lại vậy, không đau sao được,
chứ phải tôi ngồi thẳng như vậy thì làm sao mà đau được, có phải không? Tại sao
tôi ngồi vậy không được sao mà bắt tôi phải tréo vậy, còn ông Phật ông tréo được
thì mặc tình ông tréo kệ ổng, tôi tréo không được thì tôi ngồi vậy. Ăn thua
trong cái tâm tôi người ta chửi tôi không giận, tôi là ông Phật chứ đâu phải là
chỗ tôi ngồi thiền đó là ông Phật đâu. Mấy người cứ lấy cái tướng mà lừa đảo
người ta. Có phải không, mấy con thấy đúng không?
Cái tâm giải
thoát chứ đâu phải là cái tướng giải thoát, mà cái tướng nó ngồi tréo vậy mà giải
thoát cái gì ,trời đất ơi. Nhưng sự thật ra bây giờ cái thân của mấy con nó có
những cái bệnh đau xảy đến, các con hiểu, cho nên bây giờ mấy con tập nhiếp tâm
gom tâm lại, mà mấy con không tréo chân, mấy con không ngồi kiết già thì mấy
con gom rất khó. Ngồi như Thầy gom rất khó, nó cứ dễ dàng quá, nó thoải mái quá
thì nó cứ nhìn ra ngoài trời, nó chạy lung tung, có phải không? Còn mấy con ngồi
vậy, mấy con gom lại.
(1:07:53) Cái
mục đích mấy con gom tâm, để nhiếp tâm để an trú tâm để khi đó cái thân đau nhức
thì mấy con nhiếp tâm an trú, đã an trú tâm thì nó làm sao nó thấy đau nhức.
Cái mục đích
đó nó phải có cái góc độ của nó, chứ bây giờ nói ngồi thiền mà làm Phật cho nó
khổ. Rồi nói nó thiếu thuốc nó ngồi mới đau, trời đất ơi, bây giờ đau chứ tôi tập
riết tôi được hết. Ở trên đời này có cái gì mà tập không được. Bây giờ tôi ngồi
năm phút nó đau thì tôi tập từ từ, tôi tập từ từ nó quen năm phút nó không đau
thì tôi tăng lên mười phút, dần dần tôi ngồi ba mươi phút không đau nữa chứ đừng
có nói tôi tập, tại tôi tập cái cơ thể chúng ta là cơ thể thích nghi mấy con.
Mình không tập thì thôi, tập là được đó, Thầy nói đơn giản vậy, chứ đừng nói
thiếu phước. Phước gì mà thiếu, tôi sinh ra làm người đâu phải chuyện dễ, mẹ
tôi nuôi cực gần chết mà gọi là thiếu phước.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét