438- 6- NĂM TUỔI CHẴN TUỔI LẺ
Phật tử: Kính thưa Thầy con xin được hỏi Thầy
như sau, có phải năm tuổi lẻ thường gặp chứng hay nắng hay đau ốm phải không Thầy?
Ví dụ, như năm 27, 49, 53 vậy phải làm sao, thưa Thầy?
Trưởng
lão: Thì con đừng có
nghĩ, đừng có nghĩ tuổi lẻ nó như vậy thì nó đâu làm sao, tại vì con cứ nghĩ tuổi
lẻ nó vậy, con cứ nghe cái miệng người ta nói vậy thì mới bị. Chứ bây giờ tuổi
lẻ tuổi chẵn Thầy cũng coi như thường thôi thì bây giờ nó có xảy ra là nhân quả
chứ. Đừng có nghĩ nó là tuổi lẻ mà nhân quả, người ta tuổi chẵn không bệnh à?
Cho nên trong vấn đề đó nó ảnh hưởng cái tư tưởng của mấy con lắm.
Khi người ta
không gieo vào trong đầu của mấy con những câu nói đó thì thôi, mà đã gieo vào
cái đầu của mấy con đó thì năm hai mốt, ba mốt, bốn mốt, năm mốt, thì những cái
đó, sáu mốt, trời ơi năm sáu mốt đau thế thì chắc tôi chết mất trời ơi. Mấy con
đừng nghĩ cái điều đó. Mà mấy con cứ nghĩ rằng cái gì mà khổ đau thì đó là nhân
quả đã đến với mình, vui vẻ. Mà khi con vui vẻ chấp nhận đó, cái vui vẻ đó nó lại
chuyển nhân quả, nó không sợ cái nhân quả đó, “đau kệ mày, hôm qua mày muốn
đau mày đau thì mai phải hết chứ có ăn thua gì, tao đâu có sợ”, thì do đó
nó cuốn gói nó đi.
(1:10:08) Còn
mấy con sợ, đó thì bắt đầu bây giờ nó chạy vô nhà thương, có phải không? Rồi ba
bốn người chạy theo nuôi; nó đau ít nó lại đau nhiều. Con không sợ thì tự nó
đi, cái con không sợ nó đi. Bây giờ ví dụ con nhức đầu, mà cứ tập trung trong
nhức đầu thì nó sẽ nhức nhiều, mà nó nhức đầu thì “kệ nó tao không sợ,
tao đây coi như bất động tâm, thanh thản an lạc vô sự, mày làm gì làm tao không
sợ”, không lo nhức đầu nữa rồi bắt đầu từ đó nó hết mấy con, con hiểu chưa?
Còn mấy con
cứ lo lắng thì nó lại đau nhiều, nó buộc lòng suy tư “trời đất ơi, cái
đầu kiểu này! chắc nó ở trong đó, óc mình nó tiêu hết rồi”. Mấy con nghĩ,
cái bệnh nó sơ sài nó cảm nhức đầu thôi, mà mấy con nghĩ nó đây là cái bệnh đau
óc màng óc của mình rồi, điều này chắc chết chứ không sống thì mấy con càng
nghĩ nó lại càng đổ luôn, cho nên mấy con đừng tư duy suy nghĩ . Nó là nhân quả
kệ nó, ăn thua gì chết bỏ mà ai mà không chết, có bao giờ cái đồng mả đó mà
không có người nằm đó thì sao gọi là đồng mả được, thì mai mốt mình cũng ra nằm
đó chứ đâu mà trật. Bây giờ không chết thì mai mốt cũng chết, “tao cho mày
chết, bây giờ tao khỏe thì có vậy thôi”, mà nó không chết. Cái nghiệp nó
còn nó bắt buộc con ở lại phải nuôi con, phải dạy cháu đủ thứ hết, chứ dễ gì
cho con chết được. Nợ nó còn kia kìa, chưa chắc nó cho con chết đâu, cho nên vì
vậy “nếu mà chết được tao khỏe quá rồi, mấy đứa này đâu có đòi tao”,
trong khi đó con mạnh mẽ con gan dạ, tâm bất động thanh thản an lạc vô sự, không
có gì mà sợ.
Thầy cũng
đâu có giỏi gì đâu mấy con, nhưng mà tại sao Thầy không uống thuốc, tại vì thân
Thầy đâu có nghĩa là không đau, nó đau chứ mà Thầy chỉ la nó “mặc đau kệ mày
tao không sợ mày đâu”, cuối cùng nó đi đâu mất nó không còn đau. Chứ còn mấy
con la bây giờ chứ mấy con còn sợ, mấy con còn yếu bóng vía còn sợ chết. Còn Thầy
giờ có chết Thầy không sợ, cho nên nó cuốn gói nó đi mất. Còn mấy con còn cái bụng
còn lo lo đó là chết rồi đó, nó còn hai cái tâm ở trong đó là không được; còn
Thầy có một cái tâm là Thầy không sợ chết thôi đó nó chạy mất, các con hiểu
không?
(1:12:18) Cái
gan dạ của chúng ta là chúng ta chỉ còn một cái Tâm Bất Động, chứ chúng ta
không để hai tâm. Còn mấy con cũng nghe Thầy nói cũng nói vậy, nhưng mà sao nó
cũng lo quá thì cái này là không được. Dẹp cái lo đó đi thì mấy con sẽ hết, làm
như Thầy nó mới hết mấy con.
Cho nên đối
với Thầy, thì tất cả những cái điều mà xây nhà phong thủy, đừng có thèm nghe mấy
ông thầy đó tốn tiền vô ích. Sao mấy ổng không xây nhà phong thủy để mấy ông
làm giàu, ông nghèo ông mới đi làm cái nghề này. Cho nên mấy con lý luận mấy
con phải tư duy, mấy con phải suy nghĩ cái điều đó, nếu mà tôi làm phong thủy
thì tôi cũng biết như vậy chứ sao, như vậy thay vì như mẹ tôi sanh tôi năm nay
sáu mốt thì tôi đổi tôi sanh sáu hai, để đổi phong thủy tướng tốt hơn, có gì
đâu? Thì thật sự ra mấy ông thầy phong thủy cũng khôn lắm, mấy ông nói “niên cốt,
nguyệt bì”, tính tháng rồi tính ngày giờ. Mà bây giờ đó mình sanh cũng cái năm
đó là năm Tý mà bây giờ tháng sáu mà cuối tháng sáu, hay là đầu tháng sáu, mấy
ông tính giờ mình cuối tháng sáu đây sắp sửa mình qua tháng khác rồi, đâu phải
sáu hai rồi, nó qua chừng một ngày hai ngày ông cũng tính mình thêm một tuổi
cũng được, có phải không. Mấy con thấy không, như vậy là mình trật cái tuổi sáu
mốt này chắc khỏi chết. Cho nên thật sự đừng có tin ba cái ông thầy đó, Thầy
nói chết là do nhân quả mà bệnh đau cũng do nhân quả, ác pháp đến cũng đều do
nhân quả, vui vẻ mà chấp nhận, vui vẻ mà xem thường nó thì nhân quả nó sẽ chuyển,
còn mình bị trong nhân quả lo lắng buồn phiền thì mình sẽ khổ lắm mấy con. Nghe
lời Thầy đi, giữ tâm bất động mình. Chết bỏ, nhân quả tới thì mình chết mình đi
đầu thai mình tiếp tục.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét