423- NGƯỜI GIÀ TU PHÁP GIỮ TÂM BẤT ĐỘNG
Phật tử: Vậy đằng này cũng tuổi già hết
rồi, cái đời nó ngắn quá. Cái đời ngắn, thành ra không biết tu làm sao cho nó
được đây?
(08:43) Trưởng
lão: Bây giờ, mình giữ cái tâm bất động thôi. Đức Phật dạy, dù bây giờ
quý vị có tu có Tam Minh, có Thần thông, có Thiền định đi nữa nó cũng có ở
trong bất động đó mà thôi. Nó cũng có vào niết bàn.
Bây giờ Thầy
giữ, Thầy nhắc. Bây giờ nó tương ưng, nó mới sanh. Mình còn tham, sân, si thì mới
tương ưng với những người tham si, mới sanh. Còn mình giữ tâm bất động, nó
không tham sân si làm sao nó sanh? Tức là mình cũng vẫn ở trong Niết bàn. Thì
bây giờ mình già rồi, hổng có phiền não, thì giữ tâm bất động. Ngày nào ai nói
gì tui không chướng ngại, tui không lo lắng, tui giữ tâm tui bất động. Chừng chết
tui cũng ở đó, tui cũng vào Niết bàn, chứ đâu cần gì tui phải tu nhiều.
Bởi vậy đức
Phật dạy mười một cái tri kiến giải thoát, mà cái tri kiến mình nhìn tất cả mọi
sự việc xảy ra đều nhân quả. Biết, thấy nó là nhân quả mà. Do đó tui giữ cái
tâm bất động, tui hổng dao động trước, bởi vì nhân quả mà, tui hổng dao động.
Cho nên tui cũng vào niết bàn như mấy ông vậy, có gì.
Cho nên quý
vị là già, quý vị cứ giữ tâm bất động cho Thầy khi quý vị sống, tới chừng chết
cũng vào Niết bàn, không đi tái sanh nữa. Tái sanh làm con họ cực lắm.
Phải không?
Họ sanh ra họ bồng, đã ẵm, chứ mình có đi đứng gì được đâu. Trời đất ơi! Tới
lúc đó bây giờ mới khổ. Mẹ khổ mà con khổ, chớ đâu có phải là nói mẹ khổ không
đâu.
Ăn còn phải
đút, chớ nó có lại nó ăn được đâu, nó có bưng chén cơm nó ăn đâu? Còn vệ sinh
thì trời ơi! Nó nằm đó nó vệ sinh, chớ nó có đi đâu được? Cả một vấn đề khổ. Mẹ
khổ mà con khổ. Còn không, mẹ không lo vệ sinh cho nó thì nó lăn lộn ở trên bẩn
thỉu, chứ nó làm sao mà sạch được.
(10:17) Cho
nên mình lớn khôn là công lao của cha mẹ mình rất lớn, của mẹ cực lắm. Chứ hổng
phải không đâu. Mình nhớ được sanh làm một đứa trẻ, đã là ra khỏi bụng mẹ là khổ
rồi. Phải không? Nằm trong bụng mẹ khổ rồi, bị nó bưng bít ở trong đó, nó co
rút lợi mà hổng khổ được. Ra khỏi bụng mẹ là cả một vấn đề sống chết nữa rồi.
Khổ rồi! Rồi lăn lóc ở trên đó, rồi vệ sinh, rồi ăn uống, ỉa đái gì, Trời đất
ơi! Cả một vấn đề khổ.
Đó, mình
nghĩ coi ai khỏi không? Không biết. Chúng ta bây giờ ai cũng phải qua cái giai
đoạn đó hết rồi. Rồi bây giờ đó, lớn lên rồi lo cái sự sống chết, ăn uống này
kia nọ, phải lo công ăn việc làm, cả một vấn đề khổ. Rồi có vợ có con, rồi vợ
đâu phải về nó như cục bột đâu. Nó trái ý, nó cũng cãi mình, mình cũng khổ. Rồi
nó đẻ con ra rồi mình cũng phải nuôi, chứ bây giờ bảo nó nuôi làm sao?
Đó, tất cả
những cái này là một cái, một cái quá trình khổ. Luôn luôn nó khổ. Mình sanh
con ra nói nó hết khổ sao? Hoàn toàn nó cũng khổ chứ? Rõ ràng là mình tạo cái
thế khổ không hà. Đời này khổ, đời khác khổ.
Tại sao
chúng ta đừng có lập gia đình thì nó chấm dứt khổ đi. Không! Này lập gia đình đẻ
năm bảy đứa khổ, chứ đâu phải một đứa sao? Bây giờ quý Phật tử coi phải không?
Bây giờ quý Phật tử có con có cháu của mình một dàn khổ, chứ đâu phải một mình
mình khổ đâu.
Mà mình cứ
tưởng nó là hạnh phúc, cho nên nó chạy theo. Chứ cỡ như Thầy bây giờ có một dàn
con, chắc là Thầy cũng phải khổ với nó. Nhờ Thầy biết Phật pháp tu, cho nên cái
dàn khổ này hổng còn. Phải không? Phải đúng không? Thầy hổng có cái dàn khổ, mà
chỉ có Thầy.
Mà bây giờ
Thầy lại làm chủ sanh, già, bệnh, chết Thầy rồi, đâu có còn khổ nữa. Muốn chết
hồi nào thì chết, muốn sống hồi nào sống. Khỏe quá! Ai chửi cũng hổng biết giận,
ai cho ăn uống gì Không chê, bởi vì ăn sống được. Đó, đó vậy là mình hết khổ rồi.
Ráng cố gắng, mai mốt có rảnh đến đây xin Thầy, Thầy chỉ cho giữ tâm bất động.
Bây giờ ở
đây lâu mình không thể được, thì ít ra mình đến, mình ít ra. Thầy cho một cái
thất vô tập. Tập coi nó trật trúng, Thầy sửa. Sửa trúng rồi cái bắt đầu mình lại
tăng.
Phật tử: Thầy, Thầy mệt rồi, Thầy cho tụi
con về để cho Thầy nghỉ.
Trưởng
lão: Thì đúng rồi!
Phật tử: Để tui hỏi, hỏi một cái là: Về
cái như lý tác ý á Thầy! Thì con nhận thấy là từ sáng tới chiều mình tác ý hổng
biết bao nhiêu lần. Thì như thế nào mà mình kiểm soát được cái tác ý của mình
cho nó đúng hay là nó như thế nào vậy Thầy?
(12:51) Trưởng
lão: Mình tự mình chế ra những câu tác ý, chớ không phải là bắt mình rập
khuôn. Tùy theo cái tâm niệm của mình thì mình tự nghĩ ra câu tác ý đuổi cái thằng
này đi. Thì mình nghĩ ra, chứ không phải là bắt tụi con phải câu tác ý: “Tâm bất
động, thanh thản” đâu!
À! Bây giờ
nghĩ ra, thí dụ như bây giờ nghĩ ra đến, mình nhớ thằng con này, thì mình nói:
“Đây là ái kiết sử nè, nó sanh lên, nó đòi nợ cho mình nhớ đây”! Thì mình biết:
“ Tao ở đây hổng có nghe, hổng có nhớ” thì con tự tác ý ra được hết. Cái câu
tác ý mà. Cái câu cái nghĩa của cái ý của mình để làm cho cái niệm đau khổ,
thương ghét của mình cho nó đi, để nó trở lại sự yên ổn cho mình. Có như vậy
thôi.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét