422- KHÔNG DIỆT Ý THỨC, DÙNG Ý THỨC LÀM CHỦ
Nó làm mình
đang bị đau khổ đó, nó bị diệt, Mình hằng ngày mình không có ai động đến mình
thì mình vẫn nhắc nó: “Tâm bất động thanh thản an lạc vô sự”, rồi mình
ngồi im chơi. Rồi nó nghĩ cái gì nó nghĩ, những cái nghĩ của nó, nó không làm
cho mình buồn phiền giận hờn thì nó nghĩ, nó nghĩ chớ đừng diệt nó. Chớ không
phải bắt buộc cái ý thức của mình nó lặng lẽ. Bởi vì mình con người, chớ đâu phải
gốc cây đâu mà không được suy nghĩ, nhưng mà nó suy nghĩ, nó đâu có buồn.
Thấy không?
Bây giờ mình suy nghĩ cái này nó phải làm tốt cái này, đó là cái điều thiện mà.
Cho nên trên cái pháp Tứ chánh cần đức Phật nói: “Ngăn ác, diệt ác mà sanh
thiện, tăng trưởng thiện”. Tăng trưởng cái ý thức nghĩ tốt, chớ đừng có diệt
nó. Mà chỉ diệt cái ý thức mà nghĩ nó làm cho mình buồn phiền, mình làm cho
mình khổ thì ngăn diệt nó, để ngăn nó.
Đó là cách
thức mình tu theo Phật pháp mà, thành ra nó giữ được tâm nó mà nó không diệt
cái ý thức. Chứ còn mình theo cái kiểu mà diệt cái ý khởi ra, diệt theo cái
pháp mà biết vọng liền buông đó cũng như Hòa Thượng dạy đó. Cứ buông vọng hết.
Vọng thiện cũng buông, mà vọng ác cũng buông. Buông hết rồi, bây giờ mình, nó,
coi như là nó trở thành cây đá mất rồi sao? Nó vô phân biệt.
Phải không?
Mình buông hết cái ý của mình thì vô phân biệt. Thì vô phân biệt là bây giờ thí
dụ như Hòa Thượng Phước Hậu á, Ngài cũng buông riết rồi, cho nên ngài nói:
“Kinh
điển Phật truyền tám vạn tư
Tu hành
không thiếu cũng không dư
Đến nay
chừng đã như quên hết
Chỉ nhớ
trên đầu một chữ NHƯ.”
Chỉ nhớ có
chữ như thôi. Cho nên Ngài qua sông rồi, Ngài đi luôn, Ngài không mặc quần áo.
Chú thị giả: “Thầy! Thầy! Thầy, Thầy dừng lại Thầy mặc quần áo đồ đi chứ. Bây
giờ Thầy lội sông rồi, bây giờ thầy ở truồng thầy đi, rồi người ta cười sao?”.
Đó là mình cứ
giữ cái tâm như, đừng có phân biệt quần áo hay này kia. Nhưng mà không ngờ như
vậy đâu phải. Con người của đạo Phật, con người trí tuệ chớ, đâu phải như người
điên. Bây giờ Hòa Thượng đi như vậy đó, đi ra đường vậy đó, mà ở truồng đi, người
ta nói ông điên chớ. Ai thấy ông ở truồng mà hổng điên! Phải không?
(05:50) Mình
cứ nghĩ là tu vô phân biệt. Vậy đâu có được. Ông vô phân biệt của ông chớ. Tui,
ông đi đường mà tui thấy ông lạ hơn ai thì tui nói ông điên chớ sao? Mà đạo Phật
đâu có phép chúng ta sống cái kiểu mà bừa bãi vậy được.
Cho nên ở
đây, mình tu đúng thì nó đúng, mà tu sai coi chừng nó lạc đó. Mà không ngờ cái
ý thức mà chúng ta nó dừng lại thì nó lọt ở trong không. Cái không niệm mà, mà
cái không đó nó đâu, đâu phải nó kéo dài cho mình có chút đâu. Ngày này qua
ngày khác, thấy vậy, mười tám loại tưởng không đó. Nó vậy, mười tám loại tưởng.
Bởi vì cái không đó nó thuộc về không tưởng rồi, chớ đâu phải. Ý thức nó dừng
thì cái tưởng nó phải hiện ra.
Cái biết của
mình đang biết ở trong cái tưởng, chớ đâu phải đang biết ở trong cái không đó
là cái ý thức đâu. Bị ý thức nó nghỉ, nó dừng rồi, nó không còn quản lý nó được
nữa. Cũng như mình chiêm bao thì cái ý thức đâu quản lý, tưởng nó chiêm bao.
Thì lúc bây giờ cũng giống như mình đang chiêm bao, mà chiêm bao ở trong cái
không đó thôi! Mình đâu có làm chủ được.
Cái mục đích
của đạo Phật là dùng ý thức để làm chủ. Ý, như ý túc mà! Ý, như ý mình muốn mà.
Bây giờ cái thân này đau lắm nè: “Thọ là vô thường, đi.” Chỉ cần ý thức
tác ý như vậy, cái thọ nó đi mất, cái thân hổng đau. Đó làm chủ bệnh.
Còn bây giờ
có người ta nói gì mình buồn phiền, thì mình nhắc: “Tâm bất động thanh
thản an lạc vô sự, không giận ai hết, không buồn phiền ai hết”. Tức là
làm chủ cái tâm, có phải không? Làm chủ đời sống mà! Còn kia làm chủ bệnh. Mà đời
sống thanh thản, an lạc, vô sự thì già quắc thước, nó đâu có run rẩy, đâu có yếu
đuối. Bởi vì mình có buồn phiền đâu, mà cái thân của mình nó theo ảnh hưởng của
tinh thần mà. Cái người mà lo rầu, mà giận hờn, buồn phiền thì thân già nó sẽ yếu
đuối. Nó ảnh hưởng tinh thần mình lắm. Phải không?
Mà bây giờ
làm chủ bệnh nè, làm chủ già nè, khi già nó đâu có. Bị mình đâu có giận hờn, buồn
phiền, lo lắng, sợ hãi đâu mà cái thân già nó lại run rẫy, lại yếu đuối đâu?
Thành ra làm chủ già, rồi làm chủ bệnh, bây giờ làm chủ chết. Làm chủ chết thì
nhập vào Tứ Thiền tịnh chỉ hơi thở, rồi muốn chết hồi nào chết, muốn sống hồi
nào sống. Tại vì mình nhập vào cái định đó nó ngưng hơi thở, chớ hổng phải ngồi
đây mình bịt mũi, bịt mồm, mình hổng thở. Có phải không?
Do cái sức
thiền định của người ta. Thành ra người ta làm chủ bệnh là người ta do, làm chủ
cái chết của người ta bằng cái sức thiền định. Chớ không phải là kêu nín thở.
Cho nên có
người nghe, mình tịnh chỉ hơi thở, thôi tập mình nín. Nín lần một phút, hai
phút, rồi mình ráng ba phút, bốn phút, nín riết. Cuối cùng mình nín, có làm được
gì đâu?
Tại mình tập
nín thở. Còn cái sức thiền định mình hoàn toàn vào cái định đó, nên cái định đó
nó tịnh chỉ hơi thở. Nhưng mà thân tâm người ta, nó an ổn trong cái trạng thái
của ngưng hơi thở, chớ hổng phải là vô đó mà tức tối.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét