421- NHƯ LÝ TÁC Ý
(00:10) Phật
tử: Tụi con ở thành phố, thì lâu quá rồi tụi con không có lên đây. Mà
có cái dịp anh em cũng về cũng quê ở Trảng Bàng, thành ra về quê. Nhưng mà cái
chương trình là phải tới thăm Thầy mới được. Thành ra tụi con rất là mừng mà được
Thầy dành một chút thì giờ để mà tiếp tụi con như thế này là tụi con quý lắm.
Trưởng
lão: Chớ làm
cái gì mà Thầy bỏ được, Thầy Không nghe thôi chớ Thầy nghe rồi Thầy đến thăm.
Mình cũng lớn tuổi với nhau hết rồi! Về gặp nhau là hạnh phúc lắm chớ sao.
Phật tử: Tụi con đây cũng là nghiên cứu
Phật giáo nhiều lắm, đọc sách được nhiều lắm. Nhưng mà tu hành thì chưa được
bao nhiêu, ăn chay thì tháng có bốn ngày, hai ngày thôi.
Trưởng
lão: Thầy, là
Thầy quý rồi ấy chứ!!
Phật tử: Phải ở đây mà tu hành như vậy,
con thấy là rất là hay á, không hiểu sao. Nhưng còn nhờ ơn Thầy sao, mà Thầy có
bí kíp gì mà tu hay he.
Trưởng
lão: Nói chung
nó cũng đơn giản, chứ không có khó gì. Thì mình chỉ dùng cái pháp như lý Thầy lấy
cái ý của mình, mình tác ý mình đuổi. Những cái gì mà chướng ngại làm cho tâm
mình dễ phiền não, giận hờn, lo lắng, sợ hãi đồ đó, thì mình dùng cái ý.
Thí dụ như
giờ có người nào nói gì đó trái ý mình, mình hơi buồn, do đó mình nhắc: “Tâm
bất động, thanh thản, an lạc, vô sự. Đó là nhân quả đó, đừng có buồn”, thì cái
tâm mình nó trở về bình thường. Thì cứ như vậy mãi cho đến khi mọi thứ chuyện
xảy ra, nó thấy nó thản nhiên hết, thì như vậy là mình thành công, mình giải
thoát rồi.
Nó đơn giản
có gì đâu! Cái gì mà nó làm cho mình buồn phiền ở trong lòng của mình, dù là những
người thân của mình đi nữa, nói cái lời nói nó làm cho mình buồn, mình nhắc:
“Tâm bất động nghe, thanh thản, an lạc, vô sự. Đây là nhân quả, mình sanh ra,
mình gặp nhau để mà trả mà, tại sao mày buồn?”. Mình nhắc mình vậy thôi,
cái tâm mình nó bình thường trở lại. Nó có nhiêu vậy thôi, nó cứ bình thường,
bình thường. Cứ hễ nó có chướng thì mình nhắc nó, có chướng mình nhắc nó cái nó
bình thường và cứ như vậy, cho đến cuối cùng.
Thầy thấy rõ
ràng, bây giờ nó hổng chướng, ai nói gì, nó thản nhiên hết rồi. Thì như vậy nó
giải thoát rồi chứ sao? Nó bỏ hết được rồi! Hồi đó nó bỏ không được.
Phật tử: Kính thưa Thầy! Thầy nói về nghe
mà thực hiện khó như vậy, sao mà cho được kết quả được.
Trưởng
lão: Nó bền
chí! Ở đây nó bền chí thôi.
Phật tử: À bền chí hả Thầy!
Trưởng
lão: Nó bền
chí, ngày nào mình cũng học hết. Chớ mình làm có một lần rồi, ba bốn lần mình cứ
để cho mình buồn phiền ở trong lòng mình thì không được. Có cái sự gì mà nó làm
chướng ngại buồn phiền thì mình nhớ tác ý: “Tâm bất động nghe, thanh thản
an lạc vô sự nghe, đừng có để buồn phiền, đó là nhân quả mà! Nhân quả gặp nhau
mới có sự việc như vậy chớ, sao lại buồn”. Mình nhắc mình thôi, chớ
không nhắc ai hết, nhắc người ta, người ta chửi mình. Mình chỉ nhắc mình.
Phật tử: Kính thưa Thầy! Cái phương pháp
mà như lý tác ý á, nó có ảnh hưởng với cái môi trường không? Tùy theo cái môi
trường, môi trường sống á!
(03:01) Trưởng
lão: Ờ! cái môi trường, sống cái môi trường nào nó cũng dùng nó để mà
nó đem lại cái tâm nó, nhanh. Nó không có cần cái môi trường đâu. Cái môi trường
nào nó cũng làm được hết, bởi vì nó là cái ý thức của chúng ta mà. Bây giờ mình
sống trong hoàn cảnh nó ngặt nghèo, thì nó cũng dùng pháp tác ý nó đem lại bình
thường.
Mà cái hoàn
cảnh thuận tiện thì cái ý muốn, cái pháp như lý tác ý nó thuận tiện thì nó ít
chướng ngại chớ gì? Thì mình dùng ít, có vậy thôi! Mà nó chướng ngại nhiều, thì
mình lại dùng nhiều, tác ý nhiều.
Bởi vì đức
Phật dạy: “Có như lý tác ý, lậu hoặc chưa sanh sẽ không sanh, mà đã
sanh thì bị diệt”. Lậu hoặc là cái sự buồn phiền đau khổ mình, chứ
không phải là cái gì.
Cho nên vì vậy
mà mình dịch cái danh từ “lậu hoặc” thì khó hiểu. Nhưng mình dịch cho nó thẳng
cái danh từ đó, “Có như lý” tức là có ý thức của mình tác ý ra
thì cái sự đau khổ nó sẽ không sanh ra, mà nó đã sanh ra thì nó bị diệt.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét