391-CÁCH THỨC GIỮ TÂM BẤT ĐỘNG
(04:11) Nhưng
mấy con sống chưa được. Mấy con ngồi một chút thì mấy con nghĩ niệm này rồi cái
tới niệm khác, suy ngẫm, mấy con sống chưa được con… Mấy con ngồi lâu thì mỏi,
không thể không nhúc nhích, không bất động được mà. Cho nên mấy con chưa giữ được
nó, chưa sống được với nó.
Vì vậy đạo
Phật dạy chúng ta cách thức sống. Khi chúng ta sống từ ngày này đến ngày khác vẫn
bất động, vẫn không hôn trầm, thùy miên, vẫn không còn một niệm nào trong đầu của
chúng ta thì gọi là ly dục, ly ác pháp.
(04:41) Còn
nếu mà chúng ta không biết thì chúng ta dùng cái hơi thở, dùng một câu niệm Phật,
dùng một cái đối tượng như câu thần chú để mà nhiếp tâm, để cho cái ý thức của
chúng ta không khởi niệm, đó là chúng ta bị ức chế tâm. Cho nên chúng ta bị ức
chế tâm là chúng ta dùng cái ý thức để dừng cái ý thức chúng ta bằng cái ức chế
như vậy, thì chúng ta sẽ lọt vào Không Tưởng. Đó là cách tu sai. Như Thiền
tông, để kiến tánh thành Phật, để nhận ra cái tâm bất động của mình, rồi cố gắng
giữ, giữ cho đừng có niệm khởi, tức là bị ức chế ý thức rồi. Do đó chúng ta lọt
trong Không Tưởng là mà chúng ta không biết, tưởng là Thiền Định.
Cho nên ngài
Vũ Khắc Minh, Vũ Khắc Trường để lại nhục thân bằng định Không Tưởng. Khi vào được
mà lúc bấy giờ không biết cách thức ra, cho nên chết luôn bỏ nhục thân. Bởi vì
trong khi vào cái định tưởng đó rồi thì thân nó không bị hư thúi đi. Đó là sai.
Còn đạo Phật
dạy chúng ta: “Ý làm chủ, ý tạo tác, ý dẫn đầu các pháp”. Lấy cái ý chứ
không được diệt cái ý. Cho nên hầu hết là các tôn giáo, các hệ phái của tôn
giáo Phật giáo và các tôn giáo khác dạy chúng ta trên cái vấn đề Thiền Định là
bị ức chế tâm, ức chế ý thức.
Đạo Phật
không dạy chúng ta ức chế ý thức mà dạy chúng ta ly dục, ly ác pháp. Dùng ý thức
ly dục, ly ác pháp, dùng ý thức chúng ta đi vào cái chỗ tâm bất động. Như bây
giờ Thầy ngồi đây, Thầy nhắc: “Tâm bất động, thanh thản, an lạc, vô sự”.
Thầy ngồi im lặng trong vòng chừng nửa phút hay hoặc là mười lăm giây, Thầy lại
tác ý. Tác ý là ý thức Thầy sống, còn Thầy làm thinh tức là ý thức Thầy mất.
Cho nên Thầy
hoàn toàn Thầy nuôi dưỡng cái tâm tác ý. Cho đến khi nó trở thành cái ý thức lực,
cái ý thức chúng ta nó có lực mà chúng ta tác ý hoài. Cho nên chúng ta ngồi đây
chúng ta tác ý: “Tâm bất động, thanh thản, an lạc, vô sự” rồi
im lặng, rồi lại tác ý. Hay hoặc tác ý để cho chúng ta nương vào hơi thở, chớ
không được dùng hơi thở ức chế ý thức.
(06:39) Thầy
nói vậy cho quý thầy, quý cư sĩ đang làm. Bây giờ chúng ta hít vô, chúng ta biết
hít vô, thở ra biết thở ra. Mà cứ hít vô thở ra là dùng ý thức ức chế ý thức,
là dùng hơi thở ức chế ý thức.
Trái lại, Thầy
dùng pháp tác ý để mà Thầy tu và Thầy nhiếp tâm trong hơi thở: “Hít vô
tôi biết tôi hít vô, thở ra tôi biết tôi thở ra”. Rồi Thầy hít vô thở ra
năm hơi thở, Thầy lại tác ý. Cứ năm hơi thở Thầy lại tác ý. Cho đến khi Thầy ngồi
tu ba mươi phút, một giờ, hai giờ, một ngày, hai ngày vẫn tác ý hoài. Thì câu
tác ý đó sẽ trở thành Ý Thức Lực, tức là cái Dục Như Ý Túc. Dục Như Ý Túc là
cái ý chúng ta muốn cái gì, thì thân tâm chúng ta sẽ làm theo. Thí dụ Định Như
Ý Túc, Thầy muốn nhập cái Định nào, nó sẽ nhập vào Định nấy. Nó nhập Sơ Thiền,
Nhị Thiền, Tam Thiền, Không Vô Biên Xứ Tưởng, Thức Vô Biên Xứ, Phi Phi Tưởng Xứ,
cái Định nào nó cũng nhập được. Mà khi chúng ta có Định Như Ý Túc, tức là lấy
cái ý của mình muốn nhập, chớ không phải diệt ý để mà nhập.
(07:42) Quý
Phật tử phải thấy rõ ràng con đường của đạo Phật. Cho nên khi mà đức Phật nhập
vào Sơ Thiền, xuất Sơ Thiền. Tức là ra khỏi Sơ Thiền, thì ra khỏi Sơ Thiền thì ở
chỗ tâm bất động. Từ tâm bất động mới nhập vô Nhị Thiền. Ra khỏi trạng thái của
Nhị Thiền, ở chỗ tâm bất động, rồi mới nhập vào Tam Thiền. Chớ xuất Sơ Thiền rồi
bây giờ ở đâu? Phải không? Ra khỏi cái Sơ Thiền, cái trạng thái Sơ Thiền nó có
năm chi Tầm, Tứ, Hỷ, Lạc, Nhất Tâm. Ra khỏi năm cái chi thiền đó thì chúng ta lại
ở trên chỗ tâm bất động. Mà tâm bất động thì hiện giờ quý Phật tử đều biết, nãy
giờ Thầy nói: “Tâm bất động, thanh thản, an lạc, vô sự”.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét