390-MỤC ĐÍCH CHÂN LÝ CỦA ĐẠO PHẬT
Trưởng
lão: Trong cái sự tu
tập mấy con mấy con về mấy con biết rằng nơi Tu viện của mình, vốn mục đích để
đào tạo cái sự tu tập, để làm chủ bốn sự đau khổ của kiếp người mấy con. Làm
người ai cũng trong cái đời sống của mình nó dễ phiền não lắm. Ai nói gì thì
mình dễ giận hờn, có chuyện gì thì rầu lo phiền não, đó thuộc về đời sống. Rồi
già yếu đuối, lụm cụm như cô, như vậy đó, khổ sở lắm. Rồi trời trở gió lạnh,
nóng cũng bị nhức tay nhức chân nữa. Già cũng khổ rồi mấy con. Rồi bệnh khổ, chắc
ai có thân cũng có bệnh hết. Rồi chết khổ. Chết không phải nó nằm xuống yên nó
chết đâu. Nó trăn trở, nó đau nhức rồi nó mới chịu chết, khổ lắm mấy con.
Cho nên mục
đích của đạo Phật ra đời là nhắm vào bốn sự khổ của con người để giải quyết. Chứ
không phải ra đời dạy chúng ta làm Tiên, làm Thánh, làm Phật đâu. Dạy chúng ta
giải quyết sự khổ.
Bởi vì mấy
con đọc lịch sử của đức Phật, khi đức Phật còn là Thái tử đi ra bốn cửa thành
thấy bốn sự khổ, thấy bốn cái khổ của kiếp người. Ngài mới bỏ cả cung vàng điện
ngọc, không ham làm vua nữa. Rồi bỏ cả vợ con, vợ, đứa con mới sanh, bỏ, đi tu.
Khi mà đi tu làm chủ được bốn sự đau khổ đó, đức Phật mới đem ra dạy lại cho
chúng ta. Mà ngày hôm nay chúng ta được biết cái Phật pháp mà để tu chứng làm
chủ bốn sự đau khổ đó là nhờ có đức Phật. Chứ nếu mà không có đức Phật thì
chúng ta không biết đường tu.
Và đồng thời
trải qua hai ngàn mấy trăm năm khi đức Phật ra đời cho đến bây giờ thì con đường
của đạo Phật nó bị lệch rồi mấy con. Người ta biến con đường đạo Phật trở thành
con đường mê tín, cúng bái, cầu siêu, cầu an, mất hết. Cho nên bây giờ người ta
nghĩ rằng trong thân của chúng ta có cái linh hồn. Khi chết thì chúng ta cầu
siêu cho cái linh hồn đó để được siêu sanh Cực Lạc. Hoặc chúng ta tu tập để
chúng ta đạt được nhất tâm, để chúng ta được sanh về Cực Lạc. Cho nên trong Tịnh
Độ dạy chúng ta niệm Phật. Tất cả những cái này đều là chúng ta tưởng thôi chứ
không có thật.
(02:18) Bởi
vậy khi đức Phật tu chứng rồi, thì trong cái thời đức Phật, ngoại đạo nó có xây
dựng ba mươi ba cõi Trời. Nhưng đức Phật nói: “Ba mươi ba cõi trời là tưởng
tri chứ không phải liễu tri”. Nên không có cái cõi nào hết, tức là không có
cái cõi siêu hình. Cho nên đức Phật nói: “Trong thân con người có năm uẩn,
chết thì không còn một uẩn nào hết, nên không có linh hồn”. Thế mà bây giờ
chúng ta cứ nghĩ nó là có. Rồi ai chết thì cũng cầu cúng bằng cách này bằng
cách kia. Cho nên tất cả những kinh sách hiện giờ mà chúng ta theo Phật giáo đều
là kinh sách của ngoại đạo, của Bà La Môn. Nó xây dựng cái thế giới siêu hình,
nó xây dựng cái linh hồn, còn chính đạo Phật không có mấy con.
Đạo Phật
ngay cuộc sống chúng ta. Đức Phật chỉ thẳng cái chỗ giải thoát của chúng ta là
chỗ tâm bất động. Người ta chửi không giận, cái đó là bất động. Trước cơn đau
ngặt nghèo, đau nhức khổ sở vẫn thản nhiên không sợ hãi, thì đó gọi là tâm bất
động. Còn chúng ta quá sợ chết, quá sợ đau nhức mà chúng ta lo đi bác sĩ, đi
nhà thương. Điều đó là chúng ta bị tâm dao động, chúng ta không bất động.
Cho nên cái
mục đích dạy cho chúng ta, đức Phật dạy cho chúng ta để thấy được cái chân lý,
khi chúng ta chưa tu cũng nhận ra được nó, đó là tâm bất động, thanh thản, an lạc,
vô sự. Như vậy Phật tử vẫn ngồi đây, vẫn im lặng, để nhìn nó coi cái tâm của
mình bất động chỗ nào. Hoàn toàn nó không khởi niệm, hoàn toàn nó không bị hôn
trầm, thùy miên, đó là bất động, thanh thản. Rõ ràng nó thanh thản, rõ ràng ngồi
đây mà an ổn không đau, không nhức chỗ nào hết thì đó là an lạc. Và nó không
làm một cái điều gì, trong đầu không nghĩ niệm gì, thì nó không có làm cái điều
gì hết, thì đó là vô sự. Cho nên “Tâm bất động, thanh thản, an lạc, vô sự” mà
người chưa tu vẫn nhận ra được.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét