380- CHỌN NGƯỜI VÀO KHU GẦN THẦY
(49:47) Cho nên ở
đây, thì sau một cái thời gian mấy cô mà nhập thất ở đây ba tháng ở đây, giữ hạnh
độc cư cho trọn vẹn, mà nếu không trọn vẹn thì chắc chắn Thầy sẽ cho mấy con ở
lại tu tập một khóa ba tháng nữa. Chứ không có cho mà về bên khu bên Thầy đâu.
Khu bên Thầy là cái người phải hạnh trọn vẹn mới cho vô chứ lơ mơ không vô đâu.
Sống mà nhìn ngó người này người kia là Thầy không cho vô, ở bên cái khu kia
cho rồi. Khu của Thầy nó chia làm hai cái khu, một cái khu cho nữ và một cái
khu cho nam, Thầy ở trung tâm để mà Thầy điều khiển hai cái khu. Mà những người
này hoàn toàn là những người phải sống đúng hạnh độc cư Thầy mới tiếp nhận, chứ
còn không sống đúng hạnh độc cư thì không tiếp nhận. Bởi vì không phòng hộ mắt,
tai, mũi, miệng, thân, ý thì tiếp nhận vô mất công Thầy, ở gần Thầy làm động
cho những người khác.
(50:39) Một người mà
phá hạnh độc cư nó sẽ phá hết cả cái nhóm tu của người ta, Thầy không chấp nhận
cái điều đó đâu. Bởi vì họ phá cái hạnh độc cư họ tức là họ bị phóng dật, thì họ
phóng dật chỉ cần cái người đó đi khất thực đi ngang, họ cười mỉm chi một cái rồi,
trời đất ơi! Cái ông đó ông về ông động hay cái cô đó về chiều cứ thấy cái nụ
cười của người ta nó cũng làm cho người ta cũng động tâm rồi mấy con, chứ đừng
nói chi mà nói chuyện hoặc là… Chỉ cần nhìn người ta qua cái hạnh mà đi khất
thực là khi đi ra khỏi thất của mình rồi, thì những người mà được gần bên Thầy
mà giữ hạnh đúng rồi, Thầy sẽ dạy cách thức đi ngó xuống chứ không được ngó
qua, ngó lại. Nghĩa là một cái hàng thất như vậy là năm người hay là tám người,
thì cái người mà ở xa nhất cái chỗ mà đi khất thực là cái người đi khất thực
trước. Cho nên khi cái người đó về rồi, họ vào nhà rồi, thì cái người kế đó mới
đi khất thực. Rồi cái người đó về rồi mới đi khất thực, chứ không được hai người
mà đi đụng mặt. Ở đây kỹ lắm mấy con, tức là tới cái người mà cuối cùng gần
sát, thì cái người đó đi sau chót hơn hết. Cho nên khi đi về rồi thì cái người
này ở thất ở đó, người ta ở trước mình thì mình đi ngang qua thất người ta, người
ta thấy mình khất thực rồi thì người ta đi như vậy thì khỏi cần mà phải sắp xếp
như thế nào hết.
Tới giờ thí dụ như bây giờ,
tới giờ khất thực thì ai cũng chuẩn bị, nhưng mà cái người đó đi khất thực về rồi
thì tới người khác. Nhưng mà về đó chứ không phải về đó bày ra ăn liền, không
phải đâu. Giờ nào ăn thì phải ăn một lượt nhau, nhưng mà ở đây không phải là sắp
xếp hai hàng ngồi ăn đâu, thất ai nấy ăn, nhưng mà đúng giờ là cùng ăn. Cho nên
cái người mà cuối cùng khất thực về, thì khi mà về tới thất của mình còn 5 phút
thì cũng chưa bày ra ăn đâu, đúng giờ rồi thì tất cả các cái thất khác cũng đều
đúng giờ đó bày ra. Về rồi, khi mà khất thực về rồi, còn cái thời gian thì vẫn
giữ cái tâm của mình coi cái mùi cơm, mùi này kia có đói bụng không để dẹp ba
cái này đi. Chứ không khéo khất thực về nó đói bụng, bắt đầu nó banh ra nó ăn,
thì nó sai mấy con. Cho nên khất thực rồi về để đó không ăn. Để xem coi cái tâm
của mình lúc bây giờ một ngày ăn một bữa mà, gần tới giờ nó đòi ăn lắm mấy con,
gạt bỏ hết cái này chứ không phải là để cái tâm này đâu, để mình làm chủ được
cái ăn của mình nữa mấy con. Cách thức tu tập nó từ cái đời sống của mình vẫn
phải tu tập trong cái ăn, cái uống của mình nữa chứ đâu phải là không tu tập mà
làm chủ được nó đâu.
(53:28) Đó thì mấy
con sẽ lần lượt, ở đây mấy con sẽ được mà giữ độc cư được trọn vẹn, thì Thầy
tuyển qua bên đó ở gần bên Thầy thì nó sẽ học được những cái oai nghi tế hạnh,
những cách thức tu tập. Mấy cái thất Thầy cất chờ mấy con lâu quá, mà chưa có
người nào, được thì Thầy sẽ cho qua. Độc cư, mấy con giữ thứ nhất là giữ cái hạnh
độc cư, không nhìn ai hết, không nhìn thất ai hết, ai tu gì tu, không đi qua đi
lại thất khác, mình chỉ đi xung quanh thất mình chứ không đi qua, mình đi qua
đi lại thất người ta là mình dòm người ta rồi. Ví dụ như bây giờ con ở cái thất
đây mà con đi một vòng này là con đã phóng dật rồi, mình chỉ ở cái thất này thì
mình ở thất này đến chỗ này khất thực thì đến chỗ này khất thực. Rồi cái người ở
đây thì họ, nếu mà con đường mà họ đi vô đây thì họ đi khất thực, tới giờ đó họ
khất thực mà họ đi họ nhìn xuống. Chứ còn mình, cái giờ không đi khất thực mà
đi vòng vòng chơi thì mấy người này không được, đi vòng vòng không được.
Bởi vì mình đâu có thì giờ
để mà đi chơi, mà cái cớ của mình là mình nghĩ là mình đi kinh hành hoặc này
kia để mình nhiếp tâm, không phải. Đi kinh hành nhiếp tâm là ở khu xung quanh
thất mình thôi, không được đi qua những cái khu vực cái nhà, cái khu của người
khác là làm động người khác, mình tránh. Trừ ra có cái giờ mà đi khất thực thôi
chứ hoàn toàn các giờ khác xung quanh thất, không đi đâu hết. Coi như là cái cội
Bồ Đề của mình rồi, sống chết là ở cội Bồ Đề không được đi. Không được ngó một
cái điều gì hết để mà coi như là mình phòng hộ mắt, tai. Mình thu luyện thân
tâm của mình vào trong thân của mình. Để lần lượt cái tâm của mình nó được quay
vô rồi nó quán thân thì chừng đó mình mới tu Tứ Niệm Xứ. Chứ còn mình cứ phóng
ra làm sao mình tu Tứ Niệm Xứ được.
Nói trên thân quán thân tức
là tâm nó phải vô, quay vô, nó nhìn thân nó có chứ không phải mình bắt buộc mà quán
thân, không phải là bắt buộc nó quán. Mà hiện mình đã ngăn ác, diệt ác được, tất
cả những tâm mình đã không còn phiền não, giận hờn, thì tức là luôn luôn lúc
nào trong cái thời gian mình tu ngăn ác diệt ác Tứ Chánh Cần đó thì mình phòng
hộ mắt, tai của mình. Mà mình phòng hộ mắt, tai của mình thì bây giờ nó quay vô
nó nhìn vô thân nó, nó không còn nhìn ra ngoài. Thì lúc bây giờ đã là ngăn ác
diệt ác tâm nó không còn còn giận hờn, phiền não, không còn một cái gì thương
ghét ai nữa hết, không còn lo lắng gì hết. Thì lúc bây giờ nó quay vô được vậy
thì nó sẽ thấy cái thân của nó, nó tự nó thấy rồi, mà tự nó thấy rồi thì chừng
đó mình sẽ bước lên một cái giai đoạn là tu Tứ Niệm Xứ.
(56:06) Mà Tứ Niệm Xứ
thì chắc chắn là mấy con gần Thầy hết, người nào cũng vậy hết. Bởi vì mình có
phòng hộ mắt, tai, mũi, miệng nó mới quay vô. Cho nên hạnh độc cư được Thầy mới
tiếp nhận, mà tiếp nhận được thì mới dạy Tứ Niệm Xứ mấy con mới tu được. Còn mấy
con cứ phóng dật ra không, Thầy tiếp nhận vô nó mất công Thầy. Tu Tứ Chánh Cần
thì không được ở gần Thầy. Đó mấy con thấy cái pháp nào ra cái pháp nấy mấy
con, pháp nào nó phải đúng cách của pháp nấy, để rồi mấy con sẽ đạt được.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét