381- TU TẬP BẰNG
Ý THỨC
(56:32) Cho nên hiểu
biết để mà nỗ lực tu, hiểu biết để nắm vững pháp tu, đừng tu sai. Mấy con có
cái lỗi là mấy con cứ ức chế tâm hết vọng tưởng, cái lỗi đó là cái lỗi nặng. Nó
không phải là cái chỗ tu đâu mà đó là cái chỗ sai, cái ý của chúng ta để làm chủ
mà. Cho nên khi mà chúng ta nhiếp tâm thì chúng ta phải phải nhiếp bằng pháp
Như Lý Tác Ý, chứ không phải nhiếp tâm bằng hơi thở suông. Còn các cái phương
pháp mà của các các tôn giáo khác, của hệ phái giáo khác thì người ta dạy nhiếp
tâm bằng hơi thở, bằng câu niệm Phật đó là cách thức nó không phải bằng cái
pháp Như Lý Tác Ý bằng ý thức.
Còn mình nhiếp tâm bằng ý
thức rõ ràng, mình tác ý rồi mới nhiếp vô trong hơi thở. Thí dụ: “Hít
vô tôi biết tôi hít vô” đó là tác ý mà, rồi mới hít vô thở ra. Cho nên
nhiếp tâm, nhiếp tâm bằng pháp tác ý chứ không phải nhiếp tâm bằng hơi thở. Cho
nên mấy con phải phân biệt được vậy, đó là cách thức của người ta nó không có
sai. Cho nên nó càng nuôi lớn cái tác ý, vì vậy mà trở thành cái ý thức lực sau
này nó mới có Tứ Như Ý Túc. Tứ Như Ý Túc - Bốn cái lực như thần của chúng ta.
Chứ còn mình không chịu tác ý như vậy, mình cứ ức chế tâm mình trong hơi thở hoặc
là trong cái phương pháp nào đó mà không có cái tác ý thì làm sao mà có Tứ Như
Ý Túc được. Không có Tứ Như Ý Túc thì làm sao mình làm chủ sanh, già, bệnh, chết?
Cái mục đích
mình phải đi trở về với cái lực của ý thức. Cho nên càng có ngồi yên lặng giải
thoát, càng có những cái niệm mà nó làm cho mình phiền não thì tác ý đuổi. Mà
không có niệm làm cho mình buồn khổ thì mình cứ để tự nhiên đó chứ đâu cần phải
diệt ý thức làm chi. Cho nên cuối cùng chúng ta ngồi chơi thấy thoải mái dễ chịu,
nó không bị gò bó, không bị ức chế. Chính mấy con ngồi kiết già cũng là cách thức
gom tâm, nó cũng gò bó mấy con. Nhưng ngồi kiết già mấy con dễ nhìn thấy được từng
tâm niệm của mấy con. Ngồi bán già, kiết già đều tốt, nhưng mà có cái điều kiện
đừng dùng nó mà để gom tâm ức chế thì không tốt, dùng cái tư thế ngồi để rồi xả
tâm thì tốt. Cho nên mấy con đọc lại cái lời mà đức Phật dạy ở trong bài kinh
mà đức Phật dạy rất đơn giản: “Ngồi kiết già hoặc bán già, lưng thẳng
và luôn luôn, luôn luôn đừng dính mắc các lậu hoặc, hãy xả tâm, những cái lậu
hoặc”. Lậu hoặc là những cái niệm làm cho mình buồn phiền, đau khổ chứ gì,
câu nói của đức Phật quá rõ ràng. Không dạy chúng ta tu khó khăn.
(59:22) Trong
khi các con đọc lại cái bài của các vị Tôn giả, trình bày ở trong cái khu rừng
mà muốn làm sáng tỏ được cái khu rừng sim thì phải, đọc lại cái bài đó con. Thì
từ cái ông Xá Lợi Phất, Mục Kiều Liên, ông A Na Luật, tất cả mọi vị điều trình
bày cái sự tu tập của mình trong khi đức Phật đến đến thăm cái khu rừng thì các
vị đều trình bày. Cuối cùng thì đức Phật xác định rất rõ ràng là: Mình ngồi kiết
già, lưng thẳng và đồng thời xả từng tâm niệm vô lậu. Như nãy giờ Thầy dạy mấy
con đó, xả từng cái tâm niệm để tâm mình nó được vô lậu. Thì những cái niệm nó
làm cho mình đau khổ, buồn phiền đó là cái niệm lậu hoặc. Còn cái niệm mà nó
không có lậu hoặc thì mình cần gì phải xả. Mà đức Phật bảo mình xả từng cái tâm
niệm mà lậu hoặc đó, mà lưng thẳng, ngồi kiết già, tu vậy thôi. Cách thức tu tập
có bao nhiêu đó thôi.
Thì hôm nào
Thầy sẽ in cái tập sách đó, tập sách “37 Phẩm Trợ Đạo” thì có cái lời đó đức Phật
dạy, thì mấy con sẽ thấy đức Phật dạy chúng ta tu tập rất đơn giản. Hôm nay Thầy
dạy mấy con là qua cái lời dạy của đức Phật mà Thầy xác định rất rõ ràng: Ở đây
không diệt vọng tưởng, mà diệt lậu hoặc. Cái niệm nào mà làm cho mấy con giận hờn,
buồn phiền, thương ghét, rầu lo, sợ hãi thì tất cả những cái niệm đó đều diệt
không để, đều không để ở trong tâm mình. Còn những cái niệm nào không lậu hoặc
thì mặc tình, nó đi dọc đi ngang gì cũng được, không cần phải diệt nó.
(1:01:12) Nghĩa
là cái mục đích Thầy muốn nói ở đây là không có diệt ý thức. Chứ không khéo mấy
con không hiểu, để cho niệm mà nó khởi tùm lum tà la nữa thì nó lại càng sai nữa.
Bây giờ tôi nghĩ bây giờ phải lạy Phật nè, mình phải sám hối nè, những niệm này
niệm thiện không mà. Đó mấy con lại nghĩ thêm những cái chuyện mà mê tín, rồi
bây giờ cha mẹ chết mình phải làm tuần, làm tự, cầu siêu, cầu an nè. Đó cách thức
niệm này tôi cũng niệm thiện mà, đâu có gì tôi phải suy nghĩ cái gì. Không ngờ
dẫn mấy con đi vào cái chỗ mê tín, nó sai nó không có đúng. Bởi vì đức Phật xác
định con người của mình đâu có linh hồn đâu mà giờ cầu siêu, cầu an. Mà bây giờ
những cái niệm đó là niệm thiện chứ đâu phải niệm ác, cho nên mình coi chừng lầm.
Những cái niệm thiện đó mà nó dẫn mình đi vào cái chỗ mình bị động tâm, nó
không đúng.
Cho nên vì vậy
thì Thầy nói thời gian tu rồi nó có những cái niệm gì mà mình cần ghi nhận, thì
phải ghi nhận trình cho Thầy, để coi cái niệm đó nó thường khởi. Còn nó khởi
lên rồi nó đi qua mất nó không tới nữa thì thôi. Mà có những cái niệm mà nó cứ
tới lui, tới lui thì mấy con ghi nhận cái niệm đó rồi mới hỏi Thầy. Cái niệm
này nó nằm trong cái dạng nào mà nó cứ tới lui thăm con hoài vậy? Bộ nó là người
thân con lắm hay sao mà nó thăm con hoài nó không chịu đi? Thì mấy con sẽ ghi
nhận cái niệm đó. Để rồi Thầy sẽ biết nó là người thân của mấy con như thế nào
đó, Thầy sẽ chỉ mặt rồi mấy con sẽ dẹp được. Mấy con hiểu chưa? Thôi bây giờ
thông suốt rồi phải không? Bây giờ chỉ còn có về tu thôi, chứ nó đâu còn gì khó
đâu. Pháp Phật nó không có khó, nó đâu có cái gì mà cầu kỳ, nó đâu có gì cực khổ
đâu. Nó chỉ cần chúng ta sống một mình để xả tâm thôi - Xả những cái niệm tham,
sân, si, phiền não. Còn không tham, sân, si thì thôi, ngồi chơi một mình đừng
có đi nói chuyện ai hết. Chứ mấy con nói chuyện nó có niệm tham, sân, si nó tới.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét