379- NIỆM CẦN ĐUỔI VÀ NIỆM PHẢI THƯA HỎI
(44:37) Còn
cái tâm của mấy con thì có gì đâu. Nó khởi niệm nó lo lắng, nó buồn nhớ này
kia: “Ở đây bất động tâm nha, không có được nghĩ nhớ tầm bậy bạ, không
được được giận hờn, phiền não, không được thương ghét. Ở đây không có chỗ cho tụi
bay đến đây”. Mấy con tác ý như vậy thì nó lật đật nó xách gói nó chạy rồi.
Nhưng mà nó đâu có chạy luôn đâu mấy con, nó chạy ra, nó chạy vòng kia nó vô,
thì mình lại đuổi nữa, có gì đâu. Bền chí là hơn chứ có gì đâu, đuổi riết thì
nó phải đi à. Chứ thì nói bây giờ có một người lì cách gì đi nữa mà đến nhà mấy
con: “Đi đi, không có vô đây, tôi không cho ông vô”, thì ông lẩn lẩn
ra ngoài lát cái vô nữa, “Đi đi”, đuổi hoài làm sao vô đây được. Mà
các con có ngủ gục đâu mà vô đây lén lấy đồ, có phải không? Tại vì mấy con thiếu
tỉnh thức cho nên cái thằng ăn trộm đó nó thấy, nó thấy con ngồi im lặng nó vô
ai dè con thấy con đuổi cái nó ra, phải không? Bây giờ nó lén lén nó thấy con
đuổi, để coi con ngủ hay không? Nó đi vô nữa con đuổi ra nữa, mà suốt cả ngày
đuổi. Thôi, cái ông này ông thức hoài lấy đồ không được đâu, thì cái nhà con
làm sao mất đồ? Chứ không khéo nó vô nó lấy đồ mấy con đó.
Cho nên ở
đây, mình là một người chánh niệm tỉnh thức rồi, tức là mình tỉnh thức để cho
mình ngồi đó để mà đuổi những cái đau khổ trên thân tâm của mình, mình làm chủ
tâm mà, chứ mình ngủ thì làm sao, phải không mấy con? Mình quên làm sao mình đuổi
nó được. Cho nên không phải ngồi chơi đâu, ngồi chơi mà đuổi, chứ không phải là
ngồi chơi mà chơi không. Cho nên ở đây đâu có làm cái gì đâu, vô sự mà. Mà
không có một cái niệm nào, không có một cái phiền não nào mà xem vô chỗ này được
hết. Nói không có niệm thì không đúng, mà nói không có phiền não, không có một
cái niệm đau khổ nào xen vô chỗ này được. Còn những cái niệm mà không đau khổ
thì mặc sức cho mày đi dạo trong đó đâu có sao. Mấy con thấy không, nó đơn giản
chứ đâu phải diệt cái niệm mấy con mà gọi là khó tu. Có niệm chứ, mà niệm không
đau khổ thì mặc tình nó.
(46:25) Cho
nên đức Phật đã dạy trong Tứ Chánh Cần rất rõ: Niệm ác thì ngăn và diệt, mà niệm
thiện thì sanh thiện tăng trưởng thiện, tăng trưởng cái niệm thiện chứ. Cái niệm
đó đâu có làm mấy con phiền não, đau khổ đâu mà tại sao mấy con diệt? Bây giờ
thí dụ như ngồi nhớ lại cái câu dạy của Thầy, thì mấy con thấy lời dạy của Thầy
mấy con nhớ lặp lại, bây giờ Thầy bảo mình giữ tâm vậy vậy vậy, những cái niệm
nó vậy mấy con diệt nó làm gì, phải không? Nó đâu phải là trong cái giai đoạn mấy
con tu Tứ Niệm Xứ sao mấy con diệt? Mà Tứ Niệm Xứ thì đâu cần có niệm đó đâu.
Đó, còn cái giai đoạn này nó có niệm, nó nghĩ bây giờ Thầy dạy vậy nhớ: hồi nãy
Thầy dạy như vậy, bây giờ mình nhớ lại coi thử coi nó đúng sai đâu mình làm thử
coi, mình làm thử đúng, thì cái niệm đó mấy con diệt à? Để cho nó thấm nhuần được
cái lý của Thầy dạy, để cho nó thấy được cái sai của nó để nó thưa hỏi, thì cái
niệm đó mấy con diệt rồi mai mốt mấy con biết đâu mấy hỏi Thầy, có phải không?
Mấy con phải hiểu.
Cho nên khi
mà nó khởi cái niệm để suy nghĩ. Hồi nãy Thầy dạy vậy mà không biết đúng hay
sai đâu, mình suy nghĩ coi cái cách thức mà để giữ cái tâm vậy, rồi mình ngồi
thử, mình xem từng cái tâm niệm của mình coi thử coi nó như thế nào, niệm nó
như thế nào nào? Rồi bắt đầu rút tỉa từng kinh nghiệm đó mình mới đến hỏi Thầy.
Con ngồi vậy mà sao nó có cái niệm như thế này, thế này hoặc là có cái niệm nó
hiện ra, nó làm cho con thấy như có hình ảnh ai mà mà hiện hiện lên trước mặt
con hoặc là con ngồi đây yên lặng như vậy mà sao nó hiện cái niệm nó lạ lùng,
con thấy sao thân con nó nhẹ bưng lên như thế này? Đó mấy con cũng phải hỏi cái
này chứ! Coi đúng hay sai? Tại sao mà ngồi đây nó nhẹ dữ vậy? Nó muốn bay rồi,
nó muốn thành tiên rồi còn gì, phải không mấy con? Phải hỏi Thầy, chứ không
khéo nó bay ra cửa chết đó. Cho nên những cái điều kiện nó có thể hiện tượng nó
có thể xảy ra, mà tất cả những cái này mà Thầy thường nói đó là tưởng. Cái trạng
thái của tưởng thức của mấy con mà, nó làm cho mấy con có cảm nhận được những
cái điều đó mà. Xúc tưởng hỷ lạc, khinh an tất cả những cái này đều do tưởng của
chúng ta làm ra mà. Cho nên vì vậy tất cả những cái này đều là mấy con được hỏi
Thầy hết, chứ đâu phải không cho hỏi. Đó mấy con hiểu chưa? Xong rồi thì bắt đầu
phải về tu cho được.
(48:51) Bây
giờ bữa nay có trình bày gì không? Người nào có tu sai là trình cho Thầy coi
sai hay đúng? Nãy giờ chắc bộ tính sai hết rồi chứ gì? Cái gì thì cứ hỏi. Bây
giờ trong cái tụ tập thì nó phải có những kinh nghiệm, có những cái kinh nghiệm
tu tập của mình, cái biết ở trong sự tu tập. Cho nên lúc bây giờ mấy con xét thấy
Thầy nói vậy có đúng hay không? Đúng thì mình về mình lo mình tu, mà không đúng
thì tại vì mình tu sai cái nào đó thì mình sẽ hỏi. Bây giờ con tu con nhiếp tâm
vậy vậy, bằng hơi thở hoặc bằng giữ tâm bất động hay hoặc là bằng cách buông những
cái niệm như thế này. Con thấy tâm con nó được an ổn trong 30 phút, một phút như
vậy có đúng hay sai? Xin Thầy chỉ dạy. Đó, mấy con cứ hỏi Thầy rồi Thầy xác định
là cái này đúng, tu. Mà cái này sai, bỏ. Có vậy thôi, để cho mấy con đi con đường
cho đúng. Các con hiểu chưa?

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét