376- ĐỘC CƯ GIAI ĐOẠN HAI
(33:34) Cái
giai đoạn thứ hai là mấy con sống độc cư trọn vẹn thì mấy con sẽ kéo dài được
cái thời gian. Mà trong bảy tháng mấy con hoàn toàn nó còn một, hai niệm nhưng
mà đến bảy ngày nó hoàn toàn không còn niệm mấy con, người ta chứng đạo trên bảy
ngày không niệm. Tự nó không niệm, nghĩa là tâm nó luôn luôn nó bất động, nó im
lặng tự nó chứ không phải chúng ta ức chế nó. Còn mấy con mà tập mà ức chế rồi
mà mấy con ngồi lại thì nó bắt buộc mấy con phải tập trung, thì cái đó là mấy
con đã tự giết mình đi vào con đường ức chế ý thức của chúng ta. Cái đó là cái
sai.
(34:03) Cho
nên hôm nay Thầy nhắc, có nhiều có các con nhiều người ngồi 30 phút hoặc 1 giờ,
2 giờ không vọng tưởng không phải là cái tốt, cái đó là cái đang bị ức chế. Mà
cái ngồi lại để nhìn xem, để tự nhiên để nhìn xem từng tâm niệm của mình. Coi
những tâm niệm đó có đem lại sự buồn khổ, lo lắng, rầu rĩ, thương ghét gì
không? Nhớ người này, nhớ người kia không? Có bấy nhiêu đó mình kiểm tra lại
cái tâm của mình thôi. Mà hoàn toàn những cái niệm này, hoàn toàn nó không có
những cái đem đến sự ác pháp, sự đau khổ trong thân tâm của mấy con, thì đó là
cái tâm giải thoát. Đó, đó là cái tâm giải thoát. Mà giải thoát ngày này, giải
thoát ngày kia, ngày nọ, nó liên tục ngày này qua ngày khác, bảy ngày đêm giải
thoát như vậy, thì trong bảy ngày nó không còn niệm, chứ không phải là trong bảy
tháng nó hết niệm, nó còn niệm mà niệm đó nó không làm cho mấy con đau khổ, giận
hờn. Các con hiểu chưa?
Mà vì vậy mà
cuối cùng thì bảy ngày nó không niệm. Nó không niệm là tại vì nó thấy nó không
còn cái gì mà nó suy nghĩ nữa hết. Tại vì nó không có cái gì nó suy nghĩ nó giận
hờn, phiền não nó hết rồi. Tham, sân, si nó hết rồi cho nên nó không còn cái gì
nó nghĩ nữa. Bởi vì suốt bảy tháng nó còn niệm ra niệm vô một, hai niệm đó là
nó còn tham, sân, si đó mấy con. Còn sau khi bảy tháng này nó hết rồi, thì bắt
đầu từ ngày thứ nhất cho đến ngày thứ bảy hoàn toàn nó hết tham, sân, si rồi
thì nó không còn niệm. Mà đâu phải tôi ức chế tôi ngăn chặn nó đâu, mà nó có niệm
thì tôi biết niệm này là niệm không đau khổ thì tôi đâu có diệt nó đâu. Niệm mà
làm cho tôi phiền não, tôi ngăn chặn: “Ở đây không có chỗ mà vô đây làm
tao đau khổ, không có giận ai nữa hết, mà tao giận là sai”, cho nên cuối
cùng mình giải thoát mấy con. Cái tâm giải thoát như vậy. Cho nên tu là phải
đúng cách, chứ tu sai cách là mấy con sẽ bị lạc trong tưởng. Mấy con sẽ không
làm chủ được sanh, già, bệnh, chết.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét