374- THẾ NÀO LÀ TÂM BẤT ĐỘNG?
(26:59) Nhưng
mấy con sống với mà tâm bất động, tâm nó không buồn khổ, không lo lắng, không rầu
rĩ. Ở trong thất mình mà không thấy cô đơn, không thấy buồn bã, không thích nói
chuyện với người này người kia, thì Thầy nói mấy con sẽ nhập định, cái tâm đó mấy
con sẽ nhập định. Chứ mấy con cứ ngồi trong thất, mấy con cứ nhìn thất người
ta, mấy con muốn đi nói chuyện, thôi cái này là lâu lắm, không bao giờ có chuyện
đó đâu. Còn mấy con ngồi trong thất một mình, mấy con thấy sao nó an vui, nó thích,
không muốn nói chuyện với ai hết mà muốn một mình. Mà tâm thì không ai làm động
gì giận hờn, buồn phiền. Nó có niệm này, niệm kia kệ nó, nhưng mà nó không có
buồn giận ai hết, nhưng mà nó không thích đi nói chuyện ai hết. Chứ mà ngồi đó
mà nó không buồn giận gì hết, mà nó thích lên đằng kia nói chuyện với ông Thầy
nọ, ông Thầy kia thì cái này là không được, cái này là phóng dật, thì cái này mấy
con không bao giờ nhập định được.
Mấy con
không đòi hỏi ở sức nhập định của mình, mà nó sẽ nhập được, bởi vì mấy con sống
ở trong cái tâm giải thoát nó không giận hờn, buồn phiền, lo lắng, thương ghét
ai hết, mà nó lại không thích đi nói chuyện ai hết, thì cái tâm này là cái tâm
nhập định. Mấy con lưu ý cái điều đó, chứ không phải bây giờ mấy con ngồi ngày
này qua ngày khác không niệm ở trong đầu mấy con là nó nhập định, nó nhập không
chứ nhập định cái gì. Nó không vọng tưởng, nó nhập trong không vọng tưởng, chứ
định, đâu có định đó đâu. Định không phải vậy.
(28:23) Khi
mà mấy con sống trong cái tâm mà nó bất động, nó không giận, không hờn, không
phiền não. Chứ không phải bất động theo cái kiểu mấy con nghĩ bây giờ nó ngồi cứng
ngắc, nó như gộc cây là nó bất động thì không phải. Nó động nhưng mà nó không
có giận hờn, phiền não, đau khổ mới gọi là bất động. Cái chữ bất động thiệt là
khó giải thích. Mấy con ngồi bất động nó cứng ngắc như vậy, nó không rung rinh
gì hết đó mấy con bất động thì không phải. Ở trong này nó rung rinh nhưng mà nó
không giận hờn, phiền não thì mới gọi là bất động. Có hiểu cái chỗ Thầy muốn nói
không?
Phật tử: Dạ con hiểu ạ.
Trưởng
lão: Nó vậy đó. Nói
bởi vậy, nếu mà hiểu sai, bởi vì cái danh từ này nó không có cái danh từ khác để
mà giải thích. Cho nên Thầy nói bất động có nghĩa là nó không giận hờn phiền
não, nó không có đau khổ, các con hiểu chưa? Chứ không phải nó cứng ngắc, nó
không phải không suy nghĩ. Nó có suy nghĩ mà nó có giận hờn gì đâu mà lại diệt
nó, các con hiểu chưa? Cho nên do đó đó, mà khi mà mấy con sống với cái tâm đó,
mà nó suy nghĩ mà nó không đòi đi nói chuyện người này người kia, thì cái đó mấy
con sẽ nhập định được.
Còn mà nó
đòi hỏi, nó ngồi một mình mà nó buồn khổ, nó muốn đi nói chuyện cho nó vui đó
thì cái này nó không bao giờ nó nhập định được. Khi mà cái thời gian mấy con ngồi
trong này nó thích sống một mình, nó không muốn nói chuyện với ai hết, mà nó biết
cái tâm nó không giận hờn, phiền não, đau khổ đó, thì chỉ có thời gian Thầy nói
thật sự bảy tháng mấy con. Bởi vì đức Phật đã xác định mà cái tâm mà nó bất động
như vậy thì nó 7 ngày, 7 tháng, 7 năm mấy con. Nhưng mà bảy năm thì không có cần
thiết đâu, bảy năm là mấy con người mới vào học hiểu mới bắt đầu bảy năm.
Bây giờ mấy
con học hiểu mấy con biết được, nghe được Thầy nói rồi. Và đồng thời bây giờ có
một người, có một người nào thuở giờ chưa biết Phật pháp, mà hôm nay nghe Thầy
nói mà họ nhận ra được cái chỗ bất động tâm của họ là cái tâm không giận hờn,
phiền não, cái chỗ bất động và họ lại thích sống một mình, không muốn nói chuyện
ai nữa hết, an vui ở trong cái cảnh mà ở trong cái thất của họ, không muốn đi đâu
hết. Tới giờ thì họ đi ra họ khất thực về họ ăn rồi họ dọn dẹp rồi họ sống một
mình họ an vui trong đó, thì họ chỉ bảy tháng sau họ chứng đạo mấy con, họ làm
chủ sự sống chết đó.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét