373- CƯ SĨ CẦN THÔNG HIỂU NHÂN QUẢ - BÁO HIẾU CHA MẸ
(22:19) Còn
người cư sĩ của mấy con thì cái người mà còn gia duyên thì mấy con không thể tu
cao lắm đâu. Bởi vì mấy con phải tu bằng cái nhân quả, bằng cái hiểu biết nhân
quả. Cho nên đối xử ở trong gia đình, những người thân của mình phải đầy đủ đức
hạnh, phải trách nhiệm bổn phận đối với cha mẹ, thì bổn phận phải đối xử cha mẹ,
bởi vì những người sinh thành của mình không được bỏ bê. Thầy nói thực sự bây
giờ mẹ mình đau hoặc là cha mình đau, mà bây giờ ông đi không có được, thì hai
cái tay này làm cái xuổng vậy nè, ông nằm lên đây, tôi đưa cánh tay vầy tôi ôm
ông đi. Còn không thì tôi kê tôi vác tôi đi, con hiểu không? Mình đem hết sức lực
của mình để mình giúp đỡ cha mẹ mình già yếu. Cũng như lúc mình còn bé, mẹ mình
ôm mình, cha mình ẵm mình trong lúc đau ốm. Mình làm hết bổn phận, đừng từ nan,
đừng thấy cha mẹ mình đau rồi mình tránh né, để giao cho người này người kia.
Các con biết
Thầy không phải khen Thầy đâu, mà Thầy nói để mấy con rút tỉa kinh nghiệm. Ông
thân Thầy ba tháng Thầy về nuôi, Thầy không cho anh em Thầy vào đỡ. Nghĩa là nằm
trên giường Thầy đỡ lên, đỡ xuống như thế này thế nọ, tất cả mọi cái đều là Thầy
làm hết. Thầy thấy rằng anh em Thầy mà nếu làm, thì họ sẽ chỉ cần một cái hành
động nhỏ thôi, họ cũng làm buồn khổ cha mẹ Thầy rồi. Thí dụ như bây giờ ông
thân Thầy lỡ vệ sinh hôi thúi thì cái người mà không quen, không chịu thì họ sẽ
vừa hốt mà vừa nhìn vầy là cái hành động đó cũng đã làm ông thân Thầy buồn rồi.
Hồi mình đổ cứt đái cho nó mình có nhìn ngó chỗ khác đâu, còn nó làm cho mình
thì nó nhìn chỗ khác. Cho nên Thầy không có cho người nào làm hết. Thầy nuôi
cho đến khi mà ông thân Thầy mất.
Mẹ Thầy cũng
vậy, trong ba hôm từ mẹ Thầy bắt đầu đau cho đến khi chết, Thầy hoàn toàn Thầy
chăm sóc hết. Nghĩa là bồng ẵm đỡ lên xuống này kia nọ, đút cơm cho ăn thế nào
Thầy làm hết, không cho cô Út, không cho em Thầy đứa nào vô làm hết. Thầy nói mấy
đứa có gia đình, có công ăn việc làm phải lo làm, còn cô Út thì lo cho cái đời
sống, còn Thầy thì có bổn phận Thầy nuôi cha mẹ. Cho nên đừng có rớ vào ở chỗ
này, chỗ này để Thầy làm. Cái cực này Thầy chịu, Thầy không cho người nào hết.
Tại sao vậy, tại vì cái công lao của cha mẹ rất lớn mấy con, mình phải làm
không để cho người khác làm. Cho nên đối với Thầy khi mà cha mẹ đau là Thầy lo
hết. Cho mấy người đó về sau này con cái nó sẽ lo, chứ còn bây giờ không có được.
Đó là cách thức, cách thức của Thầy.
(25:11) Cho
nên Thầy nói, mấy con có còn cha mẹ là mấy con có nhiệm vụ mấy con phải lo. Thí
dụ như bây giờ trong mấy con, mấy con còn trẻ mà bây giờ còn cha mẹ, nghe cha mẹ
đau, xin Thầy, Thầy cho về liền, đền đáp công ơn. Chứ không có được nói bây giờ
tôi tu tôi bỏ là không có được, ở đây không phải vậy, lấy đạo đức làm hàng đầu.
Thí dụ như mấy con còn ba mẹ, mấy con cha mẹ sinh thành, còn cô bác thì thôi. Bởi
vì họ là có con cái họ lo, mấy con khỏi lo. Nhưng mà cha mẹ và nếu mấy con còn
ông bà, mà ông bà không có cái người nào lo mấy con về lo Thầy cho. Tại vì có
ông bà mới có cha mẹ mình, mà vì ông bà thì nó sẽ có những đứa con khác chứ
không phải riêng có cha mẹ của mình. Nhưng mà không những người con khác mà
không lo, mà cha mẹ của mình thì già yếu chết không ai lo ông bà thì mình về
lo, cũng ẵm bồng nuôi đàng hoàng. Đó là cái nhiệm vụ, trọng trách, đạo đức của
con người không thể bỏ.
Về hồi đó Thầy
cũng đi tu, Thầy cũng mặc chiếc áo này, Thầy làm Tăng sinh mà, Tăng sinh ở
thành phố mà. Thầy đang học ở trên đại học Vạn Hạnh, học ở đại học Văn khoa. Mà
nghe ông thân Thầy đau thì Thầy về, xin nghỉ học về lo nuôi ông thân. Rồi sau
khi đó Thầy mới trở về thành phố học tập trở lại. Đó mấy con thấy cái đó là bổn
phận của mình rồi, cho nên ở đây lấy hiếu làm đầu. Và sự tu tập mấy con thấy
mình làm xong bổn phận tâm hồn mình vui vẻ, an ổn là mình giải thoát. Chứ đâu
phải cần cái gì khác đâu, đâu phải ngồi thiền nhập định, đâu phải cần cái điều
đó.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét