372- KIỂM TRA SỰ TU TẬP VÀ ĐỜI SỐNG TRONG THẤT
(16:11) Đó
thì như vậy Thầy muốn nói hôm nay gặp mấy con để dạy cho mấy con tu. Rồi ngày
15 sau, nửa tháng sau đến ngày rằm, Thầy sẽ chỉ định, Thầy chỉ định, Thầy không
thể kiểm tra một lần mà đông như thế này kiểm hết, Thầy sẽ chỉ định. Bây giờ
ngày rằm Thầy sẽ đến thì kiểm tra. Bắt đầu Thầy sẽ kiểm tra các sư thầy trước,
rồi tới các cô, rồi tới các cư sĩ. Thầy kiểm tra mà mỗi lần năm người, không kiểm
tra hơn. Mà hễ như vậy thì mấy con, Thầy kiểm tra những người này thì những người
kia đó cứ xả tâm như vậy đi, rồi Thầy sẽ lần lượt kiểm tra mấy con sẽ ngồi Thầy
kiểm tra đàng hoàng, coi cái tâm của mấy con ngồi đó coi có xả tâm hay bất động
hay mấy con ngồi lăng xăng, ngồi đó mà để nhiếp tâm ức chế là Thầy lôi ra. Ngồi
đó mà không vọng tưởng là Thầy lôi ra đó. Còn vọng tưởng, còn có vọng tưởng mà
vọng tưởng đúng đó thì thầy tu đúng. Mà vọng tưởng sai thì không diệt bỏ là tu
sai, không chấp nhận, mà ngồi đó mà không niệm nào hết là Thầy lôi, ở đây không
có dạy mà cách ức chế ý thức. Đó, mấy con ngồi đi, cứ ngồi Thầy kiểm tra.
(17:34) Đó
là cách thức của Thầy kiểm tra mà. Đúng thì Thầy để cho ngồi tu, mà không đúng
thì sửa lại, về làm lại. Ở đây không có tập trung trong hơi thở, không có tập
trung mà không vọng tưởng đó được. Dẹp, ở đây không có ức chế mà đi vào trong
Không tưởng đó được, không dạy cái điều đó. Cho nên mấy con tu với Thầy không
bao giờ mấy con lọt trong Không được, không niệm. Còn ở đây người ta có niệm,
mà niệm thiện thì người ta…
Bởi vì đức
Phật dạy mà, đức Phật đã dạy mà: “Ngăn ác, diệt ác, sinh thiện, tăng
trưởng thiện pháp”. Rõ ràng là mấy con ở trong trình độ của mấy con là
trình độ tu Tứ Chánh Cần chứ không phải tu Tứ Niệm Xứ, còn mấy con tu Tứ Niệm Xứ
là bây giờ cái trình độ của mấy con nó chưa đủ thì mấy con sẽ bị ức chế. Nghĩa
là mấy con ngồi để mà lắng nghe từng niệm của mình để mà ngăn và diệt nó thôi,
đó là giai đoạn của mấy con. Đó, mấy con hiểu chưa? Nó đúng là cái trình độ của
mình, chứ mình tu cao hơn là mình bị ức chế tâm. Sau khi ngăn diệt ác pháp được
kiểm tra rõ ràng từng cái tâm niệm thiện của mình, thì chừng đó Thầy biết mấy
con sẽ được ở cái mức độ nào, thì Thầy sẽ dạy tiếp tục tới cái Tứ Niệm Xứ, thì
mới được. Chứ dục không mà vô Tứ Niệm Xứ không được, bây giờ thì mấy con sẽ tu
sai hết.
Rồi đây Thầy
sẽ kiểm tra, kiểm tra hết. Từng cái phòng của mấy con, từng cái phòng ở của mấy
con, cái nhà, cái thất của mấy con đó, rồi từng cái phòng vệ sinh đều Thầy kiểm
tra hết. Một người tu sĩ khi mà tâm thanh tịnh thì cuộc sống của người ta xung
quanh đều thanh tịnh. Còn vô cái thất của mấy con mà chất đồ đùm đùm đuề đuề,
chỗ này một mớ, chỗ kia một mớ, đó là không thanh tịnh. Tâm không thanh tịnh
thì ảnh hưởng đời sống không thanh tịnh, Thầy nói thật.
Mà vào cái
phòng vệ sinh mà thấy chất tùm lum tà la đủ thứ ở trong đó thì coi như mấy con
không vệ sinh. Cái phòng vệ sinh mà lại chất đủ thứ hết. Các con biết không? Mặc
dù mấy con biết cái khăn lau mặt, một cái miếng giẻ mà để lau cái sàn qua lau
cái bàn mà mấy con lau rồi mấy con vắt lên vách, vắt ở chỗ này móc ở chỗ kia là
mấy con không vệ sinh. Khi lau rồi thì mấy con đem ra sào mấy con phơi, khô rồi
mấy con xếp lại trong một cái hộc bàn, mấy con có mà, trong kệ hộc bàn có, mấy
con bỏ trong đó, xếp lại bỏ trong đó đậy lại, không để một miếng vải ở ngoài
thì mấy con mới là người vệ sinh.
(20:16) Vô
cái thất mấy con bên đây miếng vải, bên kia miếng vải là Thầy thấy thiệt đúng
là dơ bẩn. Mặc dù chúng ta dùng những cái miếng vải đó để lau, nhưng mà trong
nhà chúng ta mà để những cái miếng vải đó là người khác vô người ta đã thấy
phát ớn. Đó là Thầy nói về cái phòng nam thôi, chứ còn phòng nữ mấy con phải
hoàn toàn hơn nữa, sạch sẽ hơn nữa, chứ không phải mấy con bừa bãi được đâu.
Cho nên ở đây Thầy sẽ, từ cái đời sống tu hành thân tâm mấy con thanh tịnh, thì
cái đời sống phải thanh tịnh trong cái thất, trong cái phòng vệ sinh. Cho nên đời
sống của đức Phật mấy con ba y một bát không có cái gì hết, cho nên người ta rất
vệ sinh, còn nhiều đồ quá là không vệ sinh. Vô sao nó phải vệ sinh.
Cho nên đời
sống chúng ta tu hành rồi, hằng bỏ xuống hết chúng ta còn ba y một bát, chỉ chất
cái y chúng ta, thí dụ như mấy con có y thượng vậy đó thì còn có một cái y
trung, y hạ của mấy con chất lên đây với cái túi bát của mình, cái mùng ở trong
đó. Còn mấy con biết không, thêm một cái mền cũng là thừa, lấy cái y thượng đó
mà đắp, chớ không phải xách thêm cái mền, đừng có mang theo cái gối. Mà cái gối
của mấy con biết cái gì không? Cái cánh tay làm cái gối mấy con. Cuộc đời giải thoát
mà, cái gì mình làm được thì mình làm đâu có mang theo nhiều thứ, các con cứ
nghĩ đi, có thêm một cái gối mấy con phải mang theo. Rồi lại còn muốn ngồi êm nữa
chứ, làm cái bồ đoàn như vầy để ngồi trèo lên trên, bộ vua à? Mình là tu sĩ đâu
phải, phải giải thoát chứ. Từ cái cách thức sống thì người ta biết người đó giải
thoát, mà từ cái cách sống biết không giải thoát. Cho nên trong cái sự tu tập,
mấy con càng xả bỏ hết bao nhiêu thì sự giải thoát sẽ được bấy nhiêu. Còn mấy
con còn tích trữ bao nhiêu nhiều thì mấy con sẽ càng không giải thoát, càng
không giải thoát. Bởi vì hễ có cái này thì nó sẽ đòi hỏi tới cái khác, mà đòi hỏi
thì tâm mấy con sẽ bị động.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét