371- NHƯ THẾ NÀO LÀ GIẢI THOÁT?
(10:17) Nhưng
bây giờ Thầy nói thật sự ra khi cái đó để là khi nó có cái ác pháp để chúng ta
phá. Còn bây giờ đó, nó không có ác pháp, nó không có gì, mà chúng ta biết rằng
chúng ta cũng còn hôn trầm, cũng còn loạn tưởng. (Con hãy ngồi ghế đi con). Thì
chúng ta sẽ tu nó rất dễ mấy con. Ngồi lại coi thử coi cái tâm của mình coi nó
còn niệm gì? Để mình thanh lọc từng niệm, chứ không phải là ngồi thiền, ngồi gì
hết, không có nhập thiền định gì hết đâu. Từng cái tâm niệm nó khởi ra, cái này
thiện hay ác? Cái niệm này như thế nào? Nó còn mong muốn cái gì? Nó còn ở trong
tham, sân, si, mạn, nghi? Nó ở Thất Kiết Sử hay Ngũ Triền Cái? Điểm mặt ngay liền: “Mày
là Thất Kiết Sử, mày là Ngũ Triền Cái, đi chỗ này không phải là chỗ mày đến nữa”.
Mình tác ý
mà, cái pháp tác ý: “Có Như Lý Tác Ý lậu hoặc chưa sanh sẽ không sanh,
đã sanh thì bị diệt”, thì hằng ngày mấy con tu như vậy thôi, có gì đâu, đâu
có gì đâu. Mà như vậy rõ ràng bây giờ có tu như vậy nhưng mà bây giờ mấy con,
khi mà mấy con đã nhuần nhuyễn rồi, nhuần nhuyễn rồi mấy con ngồi chơi, không một
ác pháp nào làm cho mấy con giận hờn, buồn phiền, đau khổ, lo lắng rầu rĩ, lo lắng
nghĩ mình sao tu thế này thế kia, không có những niệm đó thì cũng là giải thoát
rồi. Ngồi chơi mà đâu có gì đâu, bây giờ có ai làm mình giận đâu mà gọi là
không giải thoát. Có làm gì cho mình sợ đói, sợ no đâu mà gọi là không giải
thoát, mình đâu có đói no gì đâu, mà mình đâu có cần tiền bạc này nọ đâu, mình
đâu có còn lo cái gì nữa hoàn toàn là giải thoát rồi.
(12:02) Thì
ở trong một cái tâm bình thường của như mọi người hết, cũng có suy tư nghĩ tưởng,
nhưng mà cái nghĩ tưởng đó có tác động vào làm cho mình lo lắng, rầu rĩ, buồn
phiền, nhớ thương nữa không? Ai biểu diệt ý thức, để ý thức hoàn toàn nó có suy
nghĩ chứ, mà suy nghĩ nó không tác động được làm chúng ta buồn khổ, giận hờn,
lo lắng, thương ghét cái này cái kia, thì những cái niệm đó là những niệm tốt
chứ sao, vậy thì chứng đạo rồi chứ còn cái gì. Chứ ông Phật ông chứng rồi, ông
không suy nghĩ gì hết, ông ngồi như gộc cây à? Có phải không mấy con? Đâu có lý
do gì kỳ vậy. Vậy thì ông đi ra ông giảng đạo, rồi lúc ông giảng đạo rồi ông
cũng cứng ngắc rồi ông giảng cái gì đây?
Cũng như nãy
giờ Thầy nói mấy con, có phải Thầy làm thinh không? Thầy có gộc cây không? Thì
y như mấy con chứ có gì đâu. Nhưng cái Thầy dạy mấy con Thầy có nói bậy không?
Thầy có làm cho Thầy giận trong này không? Phải không? Mấy con thấy Thầy có tức
giận gì đâu, phải không? Thầy có lo cái gì đâu, Thầy không có lo gì hết. Thầy dạy,
thì Thầy nói ra để giúp cho mấy con hiểu biết cái đúng, cái sai mấy con tu
thôi. Chứ Thầy không giận, không buồn phiền mấy con tu thế này thế khác, nhưng
mà Thầy nhắc nhở cho mấy con ráng tu để mấy con cứu mấy con, tự mấy con tu mấy
con thoát khổ.
Mấy con tu
được thì mấy con nhờ, mấy con tu được có giúp đỡ gì Thầy đâu, có làm gì giùm Thầy
được đâu. Thầy tu rồi, Thầy làm chủ được sanh, già, bệnh, chết rồi. Còn bây giờ
chính mấy con đang làm chủ sanh, già, bệnh, chết. Cho nên cái đầu tiên mà mấy
con phải làm chủ được cái tâm của mấy con. Mấy con thấy cái tâm của mình hoàn
toàn mắt, tai, mũi, miệng thấy cái vật đó không bị đắm nhiễm, nghe cái âm thanh
đó không bị đắm nhiễm, không thấy giận hờn, buồn phiền đó là giải thoát chứ
sao. Có phải không? Nghe người ta nói hoặc cái gì đó nên tức giận, thì đó là mấy
con bị nghe âm thanh mà làm cho mấy con giận hờn, đó là tự mấy con làm khổ mấy
con rồi. Nghe người ta nói gì thản nhiên, có gì đâu. Do đó, đó là sự giải
thoát. Người ta chửi mình không giận đó là giải thoát chứ sao, đó là Phật chỗ
đó chứ còn chỗ nào nữa, giải thoát đó.
(14:10) Cho
nên đâu có phải mà mấy con ngồi cho nó hết vọng tưởng đâu. Thầy bảo đừng có diệt
vọng tưởng mà hãy để để vọng tưởng đi, nhưng mà vọng tưởng nào tốt, vọng tưởng
nào không tốt? Cái vọng tưởng mà làm cho tâm mấy con buồn phiền, lo lắng,
thương ghét, giận hờn thì cái tâm đó, cái vọng tưởng đó nên diệt nó đi. Còn cái
vọng tưởng nào mà thấy tâm nó thản nhiên, không làm cho mấy con buồn phiền, rầu
rĩ, lo lắng trong đó thì được. Giờ ngồi đây mà nhớ cha mẹ mình thì không được, ở
đây ái kiết sử không được, không có cho mày nghĩ cái chuyện này, thì như vậy là
không cho nó nghĩ thì nó phải dừng thôi chứ gì mấy con. Bởi vì nó ló cái mặt
nào ra mình đều biết hết. Bởi vì cái mà mình hiểu như vậy đó, mà mình được cái
tâm mình nó được bình an, nó được thanh thản như vậy, gọi là tri kiến giải
thoát mấy con. Lấy trí mà giải thoát chứ đâu phải là lấy thiền định mà giải
thoát, có phải không mấy con?
Mấy con hàng
ngày mấy con sống vậy mấy con không có cái gì, cái niệm gì mà nó làm cho mấy
con đau khổ dằn vặt. Mấy con đừng cầu thần thông, đừng cầu phép tắc gì hết. Đừng
có cầu tôi phải nhập định này thiền kia, tôi phải ngồi bảy, tám ngày, một
tháng, hai tháng. Mấy con mà cầu cái điều đó là cái danh của mấy con thì mấy
con làm sao giải thoát, có phải không? Mấy con đừng có cầu gì hết, mà cầu cái
tâm giải thoát của mấy con là không có ác pháp nào tác động là mấy con được
bình an, đó là là mấy con đã giải thoát rồi. Mà ngày ngày mấy con sống như vậy
đó, ngày này qua ngày kia mấy con đừng có cầu cái gì tới nữa hết, kệ nó, miễn
là mình giải thoát được cái tâm của mình đây thôi.
Rồi ở đây có
người ta lo cho cơm tới ngày, tới giờ giờ mình cứ ra bưng cơm ăn chứ còn không
nghĩ rằng như thế này thế khác. Cứ có cơm ăn thì cứ ăn, có thất nhà ở thì cứ ở,
dột chỗ này thì né bên đây chứ cũng không có lo nữa. Chứ không phải: “Ờ,
bây giờ cái nhà này dột, thôi khi đi xin cô Út cái nhà khác” hay hoặc
là: “Nhà bên đây tranh lạnh quá đi, sắp tới mùa đông rồi, thôi để qua
bên Thầy có mấy cái thất ngói gạch ấm thôi để xin”, thì cái này là cái tâm
lộn xộn, cái tâm đời chứ không phải tâm giải thoát. Bởi vậy Thầy nói, bây giờ
nó dột chỗ này, mưa nó dột chỗ này xích qua chỗ này, đẩy cái giường qua đây ngủ,
dột chỗ này kệ nó không có lo. Như vậy là giải thoát mấy con, phải không? Đâu
có ác pháp bên ngoài tác động mình không được là giải thoát, tâm mình bất động,
không có lo gì hết.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét