370- PHÁ HÔN TRẦM, THÙY MIÊN, LOẠN TƯỞNG
(07:28) Mấy
con mà ngồi trong thất mấy con, quý sư, quý thầy, các cô ở trong thất để làm gì
đây? Đâu phải nhìn qua thất người ta, đâu phải thời cái công phu để mà mình đi
kinh hành, rồi mình ngồi thiền đó là đủ đâu. Một cái thời gian tu là tập, mới đầu
tập là mình mục đích đi kinh hành Thân Hành Niệm để phá những cái hôn trầm,
thùy miên. Khi ngồi lại bị hôn trầm, thùy miên thì mình dùng cái pháp đó mình
phá. Bây giờ cái loạn tưởng nó tuôn trào nó nhớ cái này, nhớ kia nó nhiều quá,
cho nên buộc lòng mình phải ôm cái pháp Thân Hành Niệm để mà mình tu tập. Hoặc
là mình ôm cái pháp Định Niệm Hơi Thở để mình tu tập, để tác ý từng câu một, để
cho nó an cái tâm của mình, để nó sanh nhiều cái loạn tưởng.
(8:13) Thí
dụ như bây giờ, nó cứ vọng tưởng nó ra vô như thế này, thì mình phải dùng cái
phương pháp tác ý cái câu để cho chúng ta liên tục để mà nhiếp trong hơi thở.
Thì cái câu, thí dụ như câu mấy con học hết rồi. Bây giờ thấy loạn tưởng thì mấy
con con ôm pháp Thân Hành Niệm đi thì nó cũng sẽ hết, hôn trầm thì ôm pháp Thân
Hành Niệm cũng sẽ hết, còn không thì dùng Định Niệm Hơi Thở nó cũng sẽ hết, đâu
có gì khó. Bây giờ nó bị buồn ngủ nè thì mấy con sử dụng hơi thở cũng hết nữa,
đâu có gì khó đâu phải không?
Bây giờ nó
buồn ngủ nè: “Với tâm định tỉnh…”, mấy con tác ý: “Với tâm
định tỉnh tôi biết tôi hít vô. Với tâm định tỉnh tôi biết tôi thở ra”, rồi
mấy con hít vô chậm chậm, chậm chậm, chậm, thật chậm cho hết sức hít vô, rồi mới
thở ra chậm chậm cho hết sức thở ra, năm ba hơi thở nó còn ngủ được cái gì nữa.
Nội Thầy ngồi không Thầy không cần đi kinh hành nữa mà Thầy tập nó mười hơi thở
là nó đã hết ngủ rồi, đâu có cần phải đi kinh hành. Đó là cái phá hôn trầm,
thùy miên rồi mấy con mà bằng hơi thở.
Còn bây giờ,
cái đầu mình mà ngồi đây nó tỉnh bơ mà nó cứ niệm này hết tới niệm kia, nó là
loạn tưởng thì mình cũng có cách phá vậy. Mình không cần ôm cái pháp Thân Hành
Niệm đâu, mà mình ngồi tác ý Định Niệm Hơi Thở cũng hết nữa: “An tịnh
tâm hành tôi biết tôi hít vô, an tịnh tâm hành tôi biết tôi thở ra”, rồi
hít vô thở ra một hơi thở rồi tác ý nữa, cứ như vậy làm hoài thử coi mày còn vọng
tưởng chỗ nào nữa. Mặc dù nó xen ra xen vô, mà cứ tác ý một câu rồi hít vô thở
ra tác ý một câu. Đừng có năm, ba hơi thở rồi mới tác ý một lần thì có vọng tưởng.
Tác ý hoài, tác ý hoài: “Hít tôi biết tôi hít vô, thở ra tôi biết tôi
thở ra”, rồi hít vô thở ra hay hoặc là: “An tịnh tâm hành tôi biết
tôi hít vô, an tịnh tâm hành tôi biết tôi thở ra”. Cứ tác ý hoài chừng nào mà
không vọng tưởng thì thôi, còn vọng tưởng tác ý tu nữa. Tu riết, cứ một câu đó
làm riết mấy con hết vọng tưởng. Các con thấy chưa? Nó có phương pháp mà.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét