369- LÀM CHỦ TÂM NHƯ THẾ NÀO?
(04:44) Sự
thật ra cái chứng đạo của đạo Phật nó không phải khó mấy con. Mình làm chủ được
cái tâm của mình thôi, mình làm chủ được nó thôi, đó là cái quan trọng. Còn bây
giờ mình chưa làm chủ nó, tự nó phóng ra, rồi bây giờ nó muốn đi ngủ mình đi ngủ,
đó là mình thiếu làm chủ. Rồi nó nghĩ ngợi hôm nay phải có cái này ăn, thì đó
là mình có làm chủ đâu, phải không? Rồi hoặc bây giờ nó nói, thôi bây giờ phải
đi kinh hành đi, rồi mình đi kinh hành. Nó sai mình làm cái gì mình cũng làm
theo, mình cứ nghĩ đó là mình tu chứ thật sự ra mình bị sai. Mình tu là mình phải
làm chủ nó, mình làm chủ cái tâm của mình không được để nó sai.
Như vậy rõ
ràng là từng cái tâm niệm của nó, là nó khởi ra mình biết. Nó sai mình làm cái
gì? Nó muốn cái gì đây? Vì vậy mình tập làm chủ mà. Làm chủ được cái đời sống của
mình tức là làm chủ từng tâm niệm của mình, thì mình mới làm chủ được cái tuổi
già của mình. Bởi vì mình làm chủ nó thì nó đâu có buồn, đâu có rầu, đâu có lo,
đâu còn ác pháp gì tác động được nó đâu. Bởi vì làm chủ được cái tâm của mình rồi,
thì làm gì có ác pháp trong này thì người giải thoát chứ gì.
(05:57) Người
ta chửi không giận nè, cái thân nhức cái đầu này không có lo nè. Chứ không phải
nhức cái đầu là trời ơi chắc có thể tôi bị loạn óc rồi, nhồi máu cơ tim hay hoặc
cái gì đây, chắc tôi phải chết chứ không sống. Những cái niệm đó là những cái
niệm không phải là cái người tu, mà những niệm đó là những niệm sợ hãi. Ở đây
người tu không có sợ gì hết. Để hơi hơi một chút mấy con: “Trời ơi! Giờ
sao chóng mặt quá! Cô Út chở đi qua bác sĩ coi”. Mấy con hèn nhát, vô đây một
là chết hai là chứng đạo chứ không phải đi sợ bệnh tật, ở đây không có sợ bệnh
tật gì hết.
Bởi vì Thầy
dạy mấy con: “Tâm bất động, thanh thản, an lạc, vô sự”. Lúc bấy giờ
tâm bất động không sợ gì, chết bỏ. Nó có chết được không mấy con? Thân con người
chết là do nhân quả, chứ không phải khi không muốn chết được là chết được đâu,
không phải đâu. Nếu mà nói rằng thuốc thang trị hết bệnh, sao lại nhiều người
người ta đi bệnh viện, đi bác sĩ sao người ta chết? Có cứu được không? Cho nên
đừng sợ hãi một cái gì hết mấy con. Về đây tu là nhất định không sợ hãi. Người
cư sĩ cũng như người tu sĩ không sợ một cái gì hết, chết bỏ. Đã đi tìm cái chỗ
chết để mà có cái sự sống, từ cái chỗ chết chúng ta mới có cái sự sống, mà
chúng ta sợ chết thì chúng ta không tìm được cái sự sống đâu. Cho nên là nhất định
là không sợ hãi.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét