355- HỌC ĐẠO ĐỨC
(50:39) Cho
nên khi mà mấy con về đây, thì đầu tiên mấy con sẽ được học. Bây giờ Thầy chuẩn
bị giấy tờ cho nó đủ hết, Thầy mới xin phép mở một cái lớp học, cái trường học
đó mấy con, mới dạy lớp học Đạo Đức Nhân Bản – Nhân Quả, sống không làm khổ
mình, khổ người. Chừng đó, mấy con vào học có cái giáo trình học tập rõ ràng, từ
thấp đến cao. Mấy con học cái đạo đức như thế nào, sống như thế nào, không làm
khổ mình như thế nào, người ta dạy.
Khi mấy con
tốt nghiệp ra, thì mấy con không bao giờ mấy con làm khổ mấy con, người ta chửi
mấy con không giận. Trong gia đình mấy con xảy ra một cái điều gì, mấy con
không buồn, không khổ, không lo tất cả mọi cái, không có nghĩa là mấy con vô
tư, không có nghĩa là mấy con lạnh nhạt, không phải. Mà mấy con cứu mình thoát
ra những tâm bi lụy, sầu khổ, ưu bi của mấy con. Người ta không để ái kiết sử
làm cho mấy con phải ưu bi sầu khổ.
Người ta dạy
cho mấy con học hiểu để triển cái khai tri kiến hiểu biết của mấy con. Từ đó, mấy
con giải thoát bằng cái sự hiểu biết của mấy con.
Còn bây giờ,
cái hiểu biết của mấy con là cái hiểu biết trong đau khổ, hở ra chút cái giận hờn,
hở ra chút thì phiền não, đau khổ. Có đúng không mấy con? Cho nên cái hiểu biết
của mấy con nó không phải là cái hiểu biết của Phật pháp. Còn cái hiểu biết của
Phật pháp là giúp cho mấy con thoát ra cái sự đau khổ đó, làm cho cái cuộc sống
của mấy con nó rất là an ổn, nó rất là hạnh phúc.
(52:12) Thì
các con sẽ học đúng năm cái đức hạnh của đạo Phật, tức là năm giới luật, năm giới
cấm của Phật. Các con nghe năm giới cấm thì người Phật tử, người nào cũng biết:
sát sanh nè, trộm cắp nè, tà dâm nè, vọng ngữ nè, uống rượu nè. Có phải năm cái
giới này không? Nhưng mà năm cái giới này là năm cái đức nhân bản của con người,
mà nó là nhân quả nữa. Nó thiện, thì nó không ác thì nó đem đến sự an vui cho
mình, cho nên nó là nhân quả nữa.
Cho nên triển
khai năm cái đức này thì cái giới đầu tiên mấy con thấy, thì nó nói cái đức của
nó là Hiếu Sinh, lòng thương yêu. Mà người ta triển khai cái lòng thương yêu, mấy
con thấy, từ cái thấp mà cho đến cái cao. Từ cái đến mà mình biết hy sinh,
thương yêu người khác, mình đem cái sự chết mình cho cái người khác sống, mà
người ta đọc, người ta thấy quá cao thượng.
Bây giờ Thầy
nhắc lại, khi mà đọc trong cuốn Tâm Hồn Cao Thượng của Hà Mai
Anh dịch, của người Ý. Hai em bé đồng đi ở trên một chiếc tàu. Chiếc tàu bị
chìm đi. Thì cái em bé gái, nó còn có cha mẹ, anh chị em nó. Còn cái em bé
trai, nó không còn ai hết, nó về quê, nó tìm lại người thân của nó thôi. Cho
nên khi mà tàu chìm, thì khi chiếc tàu cứu hộ đến đó, thì nó ôm cái đứa bé gái,
nó ném xuống: "Em còn cha mẹ, còn anh đâu còn ai". Cho
nên nó chịu chết ở trên chiếc tàu.
Sự hy sinh vậy
mình thấy quá tuyệt vời phải không? Biết hy sinh mình cho người khác, mà người
khác còn cái người thân tình của người ta. Mấy con thấy những cái hình ảnh mà
người Ý họ viết rất hay. Thầy nói thực sự, đọc trong những câu chuyện của Hà
Mai Anh rất tuyệt vời. Chúng ta, gần đây có một số sách người Việt chúng ta đọc
thấy cũng xúc động lắm mấy con. Xúc động lắm bởi vì họ cũng khéo léo để gây
chúng ta có một cái sự hy sinh, đem cái lòng thương yêu của mình đến muôn người.
(54:18) Cho
nên Thầy sưu tập tất cả những cái mẩu chuyện này để trở thành một quyển sách,
viết cuốn sách Lòng Yêu Thương. Thầy để cái tên mà, Lòng
Yêu Thương. Khi Thầy đưa cái mẩu chuyện đó ra, rồi Thầy luận cái mẩu
chuyện đó ra để thấy được cái lòng yêu thương của chúng ta, yêu thương mình,
yêu thương người, yêu thương tổ quốc.
Nó thực tế
và cụ thể mấy con. Mấy con thấy không? Nó làm cho mấy con không quên. Đó là triển
khai cái Đức Hiếu Sinh cho mấy con, để khi người ta có chửi mấy con, yêu
thương, không ghét, biết tha thứ mấy con. Đọc sách của Thầy, ai chửi mấy con
không giận, tại vì mình biết thương yêu người ta. Mấy con hiểu chưa?
Rồi bắt đầu
mấy con sẽ học đến cái Đức Ly Tham, làm cho cái tâm tham mình nó không tham muốn
cái này, cái kia nữa.
Rồi Đức
Chung Thủy mấy con, dạy chúng ta sống ở trong gia đình, vợ chồng đối xử với
nhau như thế nào, con cái như thế nào, cha mẹ dạy con cái như thế nào để tạo
cho một cuộc sống gia đình hạnh phúc. Mà gia đình hạnh phúc thì xã hội được trật
tự, an ninh chứ sao. Các con thấy không? Đem lại hạnh phúc chung cho một đất nước.
Thì tất cả những cuốn sách này nó lợi ích rất tốt, mà Thầy đang soạn thảo.
Cho nên
trong cái sự tu tập phải nỗ lực, phải nỗ lực và phải học đạo đức. Thầy mong rằng
ngày nào đó ở đây có một lớp học. Đâu có nghĩa là mình muốn dạy học. Như bây giờ
mấy con đến đây thăm Thầy, thì trong Tu viện có quyền, Thầy đàm thoại với mấy
con, chớ còn cái lớp học thì phải xin phép mấy con. Xin phép Bộ giáo dục đàng
hoàng đó mấy con. Sách vở của mình phải được đưa trình cho người ta xem để mình
dạy cái gì nữa, chứ không phải là dễ dàng đâu.
(56:04) Nhưng
mà Thầy nghĩ rằng, chính quyền ở đây người ta sẽ ủng hộ Thầy, người ta giúp Thầy,
bởi vì hầu hết sách vở của Thầy người ta đều đọc hết mấy con. Về Sở Nội vụ của
tỉnh người ta đọc hết sách vở của Thầy, cho nên người ta biết Thầy rất rõ.
Cho nên Thầy
tiếp tục có đủ duyên, Thầy sẽ mở những cái lớp. Rồi chừng đó Thầy thông báo cho
mấy con. Mấy con đến đây, ở đây học ba tháng. Ba tháng, mấy con học một khóa, rồi
mấy con thấy về thăm gia đình của mình, năm ba tháng hay một năm. Sau đó thì Thầy
ở đây Thầy tiếp tục. Nhưng khi cái khóa đó, khóa thứ hai mà mở ra thì mấy con sẽ
đăng kí coi tháng nào, thì Thầy mở mấy con sẽ đến học ba tháng nữa.
Cứ như vậy để
bồi dưỡng sự hiểu biết của mấy con về đạo đức, đem sự lợi ích cho mấy con. Cần
sống ở trong cái gia đình, cần sống trong xã hội thì cần có đạo đức mà sống.
Nhưng chúng
ta quyết tâm tu hành để được giải thoát, thì chúng ra phải vào Tu viện để tu tập
Thiền Định mấy con. Nhiếp tâm, an trú tâm để rồi đi sâu hơn để chúng ta đủ sức
muốn chết hồi nào chết, muốn sống hồi nào sống, làm chủ như đức Phật, như vậy.
Chúng ta đi
vào đạo Phật là mục đích chúng ta không cầu tha lực của người nào cả, mà chúng
ta thực hiện được cái sức của mình để mình làm chủ được sự sống chết. Cho nên
khi đức Phật đi tu, đức Phật làm chủ được bốn sự đau khổ này rồi thì đức Phật mới
ra dạy chúng ta. Mà dạy chúng ta để làm chủ được bốn sự đau khổ, thì đó là
chúng ta đã thực hiện, như vậy là chúng ta đã không phụ ơn Phật chứ gì? Các con
thấy chưa?
Cho nên hôm
nay được về nghe Thầy nói và mấy con được thấy được cái mục đích của đạo Phật.
Và ở đây, Thầy dạy đúng cái mục đích của đạo Phật.
Không dạy
sai, không dạy mấy con cầu cúng, không dạy mấy con cầu siêu, cầu an, cầu Thánh
Thần, hoặc ở đây dựng lên tượng Phật Quan Âm, cứu khổ cứu nạn. Không! Ở đây cứu
khổ cứu nạn là do chính mình, không cầu ai hết. Nghĩa là mình làm ác, mà cầu
người khác, người khác phù hộ mình được sao?
(58:09) Đặt
thành vấn đề, như mấy con đi ăn trộm đi, bây giờ Nhà nước, công an bắt mấy con
bỏ tù đi, mấy con ngồi trong đó mà cầu khẩn Phật để thả mấy con ra tù à? Ông Phật
nào dám vô mở cửa khám thả mấy con không? Thả như vậy là xã hội này còn cái gì
ta? Phải không? Mấy con phải hiểu điều đó. Cho nên chắc chắn không là có ông Phật
nào mà có thể dám rớ tay vào mà cứu khổ mấy con.
Mấy con
không làm ác sao bây giờ thân con bị đau? Ít ra mấy con phải có làm ác chứ? Cho
nên vì vậy mà đức Phật dạy chúng ta cái giới không sát sanh để làm gì? Là Đức
Hiếu Sinh chứ làm gì? Là để chúng ta đừng giết hại và ăn thịt chúng sanh. Mấy
con thấy rõ ràng.
Từ lâu mấy
con chưa biết, cho nên mấy con đã theo cái hiểu biết của người khác hướng dẫn
cho mấy con. Từ ông bà, cha mẹ của mình, cho nên cứ dạy con mình phải giết hại
chúng sanh, ăn thịt chúng sanh và đừng có đi ra giết người thì mình khỏi ở tù bởi
vì pháp luật có bảo vệ con cá, con tôm bao giờ đâu. Còn xúi nó đi bắt nhiều nữa
để làm kinh tế cho giàu chứ gì.
Nhưng không
ngờ đó là những cái mình huân vô thân của mình, nuôi bằng sự đau khổ của chúng
sanh. Bây giờ đau có chút mà rên la um sùm à. Mình sao ích kỷ, nhỏ mọn quá vậy?
Ăn thì biết bao nhiêu cá tôm, mà bây giờ có chút mà lại rên la. Thì cái điều
này, điều bất công. Cho nên chúng ta là người theo đạo Phật thì ngay vào cái giới
cấm không sát sanh, tức là không phải sao? Đâu có cho chúng ta là người Phật tử,
đâu có cho chúng ta làm điều ác đó đâu, cho nên ăn chay đâu có nghĩa ăn chay là
Phật, mà ăn chay để thực hiện cái lòng thương yêu của chúng ta. Các con hiểu điều
đó.
Đó cho nên ở
đây, đạo Phật dạy chúng ta rất là thực tế. Cho nên đức Phật nói: "Pháp
ta không có thời gian, đến để mà thấy". Mình không tu thôi, mà đã tu
là phải có giải thoát liền, bởi vì mình sống vậy là giải thoát rồi, nhân quả rồi
chứ gì. Sống ăn chay là nhân quả. Rồi bây giờ đức Phật lại dạy cho mình những
cái tri kiến nhân quả.
(01:00:18) Người
ta chửi không giận, chuyện gia đình mình xảy ra đâu có gì muộn phiền, tất cả đều
nhân quả. Đau bây giờ, cha mẹ mình đau chết cũng là nhân quả, mình cầm giữ được
sao. Cho nên khi hiểu được vậy, mình có rầu rĩ không? Còn không khéo thì mình
không hiểu, mình vật vã, mình đòi chết theo nữa là khác. Đem chôn mình còn nhào
xuống dưới huyệt, mình ôm mồ mình khóc, ôm quan tài mình khóc. Mấy con thấy cái
đó là cái tự làm khổ mình, mà còn làm những người khác khổ nữa.
Hôm nay đến
đây Thầy nhắc nhở mấy con khéo để mà ráng tu tập để cứu mình mấy con. Đừng nghĩ
mình bữa nay sống. Ngày mai chết là mình không có biết được đâu. Cho nên hôm
nay, còn một giờ này thì phải ráng lo nỗ lực, ngày mai còn thì tiếp tục nữa, cứ
như vậy mà cho đến khi làm chủ sanh tử luân hồi thì mới xong.
Ở đây, mấy
con tu tập, Thầy xin nhắc mấy con hãy quyết tu tập, thì hãy về đây. Chứ mấy con
chọn cái chỗ khác, Thầy tin rằng khó có người mà tu tập làm chủ sinh già bệnh
chết như Thầy. Bởi vì khi mà Thầy tu tập được rồi, Thầy mới dạy.
Cỡ tu tập
không được chắc Thầy chết ở Hòn Sơn, ở đâu đó lâu rồi, chứ Thầy không về đây
đâu, các con hiểu không? Bởi vì Thầy có cái ý chí, cái nghị lực. Tu không được
nhất định là chết, chứ không có đi ra dạy người khác bằng cách này… Tu cho được
Thầy mới dạy, còn không thì nhất định là ẩn bóng trong hang, rồi ở trong đó,
không ăn uống rồi sẽ chết trong đó, mà không làm buồn phiền cho ai hết.
Mà các con
biết ở ngoài Hòn Sơn nó có nhiều cái hang, mà ở Ngọc Tuyền nó cũng có những cái
hang. Thì điều kiện đó mà những cái nơi đó mà Thầy đến Thầy tu trong hang, chết
chắc không ai biết đâu. Một thời gian sau đó, thì họ nghe mấy ông thợ rừng mà
đi đốn cây nghe thúi thúi thì biết chắc có ông nào chết. Chừng đó, họ có lôi ra
thì họ cũng chôn thôi, không làm gì được.
(01:02:23) Thầy
thì có cái gan dạ lắm mấy con. Chết bỏ, nhất định tu là tu- không có ai mà lôi
cuốn Thầy hoặc là ngồi tu thời gian rồi bất mãn- quyết định là tu, tôi quyết định
tôi chết, được thì thôi mà không được chết bỏ. Đó là cái ý chí kiên cường bất
khuất của Thầy trước những khó khăn. Cho nên Thầy làm được.
Cho nên Thầy
rất mừng là vì có thể dựng lại chánh pháp của Phật. Còn không thì chánh pháp của
Phật, nó bị một cái lớp giáo lý sai, không đúng nó phủ lên, biến mấy con trở
thành mê tín, cúng vái, cầu khẩn, van xin. Điều này là cái điều mê tín mấy con.
Không ai cứu mình được, mà bây giờ kinh sách thường dạy mình như vậy, và đồng
thời dạy mà tu tập Thiền Định là dạy ức chế ý thức, không dạy ly dục, ly ác
pháp mấy con, cho nên rất sai. Thầy biết rằng, sau này có đủ duyên mà mấy con
tu tập cùng Thầy mà dựng lại chánh pháp của Phật để giúp đỡ biết bao nhiêu người.
Ai cũng khổ, muốn tu hết, nhưng mà tu theo kiểu đó làm sao làm chủ được sự khổ
đau. Các con thấy không? Không có làm sao làm chủ được, mà chỉ có an ủi tinh thần
mà thôi.
Thôi đến đây
Thầy xin chấm dứt, và Thầy sẽ về. Để một chút rồi mấy con ăn cơm rồi mấy con về.
Có gì không
con?
Phật tử 1: Con xin phép con hỏi một câu nữa.
Là thưa Thầy cách đây độ mấy năm, thì cũng trong một cái hướng là phụng sự
chúng sinh thì con làm một cái đơn hiến xác. Thì như vậy, với một người Phật tử,
hoặc là con sắp trở thành một tu sĩ, thì cái việc làm đó nó có phạm gì với cái
giáo lý đạo Phật mình không?
(01:04:13) Trưởng
lão: Không con. Đó, một điều tốt. Mình hiến xác để rồi khi mình chết, người
ta đem xác mình cho những người, người ta học tập trên đó, để tiếp tục cứu những
người khác. Điều đó điều tốt con. Chứ bấy giờ mình có chôn nó cũng thành đất,
mình có đốt nó cũng thành tro, có gì đâu. Điều đó con có làm đơn xin để hiến
xác con, điều đó điều tốt. Biết hy sinh được cái này giúp cho những cái người,
người ta học tập. Thì đó là hay. Tất cả những cái này lợi ích cho xã hội mấy
con. Không sao đâu con. Không có phạm.
Phật tử 1: Dạ, giải tỏa được những cái nỗi
lòng của con.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét