354- MUỐN TU PHẢI CÓ THẦY
(40:00) Trưởng
lão: Có Thầy, cho nên vì vậy mà khi mà cái trách nhiệm của vị Thầy mà
khi nhận người ta tu là có trách nhiệm không được bỏ mặc người ta. Đi vào thất
cho tu rồi thì người ta đến người ta phải kiểm duyệt mấy con từng chút để hướng
dẫn. Chứ cuộc đời của mấy con đã gởi gắm, đã bỏ hết, nếu mấy con tu mà không được
thì nó phí cuộc đời mấy con biết bao nhiêu.
Thay vì ở
ngoài đời, mấy con còn làm ra của cải, tài sản, thực phẩm để sống, giúp đỡ
mình, giúp đỡ người, cho xã hội. Còn bây giờ vô đây, mấy con còn tạo thêm một
cái nợ là mấy con ăn của người ta cúng dường. Chứ mấy con tu, mấy con làm sao mấy
con làm việc. Có phải không? Thậm chí như quét sân, người ta còn không muốn cho
mấy con quét nữa, chứ đừng nói.
Cho nên ở
đây, Thầy nói thật sự, tu hành mấy con phải chọn lấy một vị Thầy như lời đức Phật
đã dạy, phải chọn bậc thiện hữu tri thức, từ đó vị thiện hữu tri thức sẽ dạy lần
lượt. Người ta nhìn được cái đặc tướng của mình, người ta biết mình phải tu cái
gì, phải làm gì, người ta sẽ dạy mình. Mình chỉ cần mình tìm được vị thiện hữu
tri thức là cái niềm tin nó trọn vẹn.
Còn mình tìm
chưa được, cái lòng tin mình chưa trọn đâu mấy con. Mà lòng tin chưa có thì mấy
con tu một hơi thôi, không thấy giải thoát. Bởi vì mấy con sống với một vị thiện
hữu tri thức, đầu tiên mấy con tin là vị đó sống giới luật không hề vi phạm,
cái mấy con thấy được. Và thời gian mấy con sống gần, mấy con sẽ thấy được cái
sức thiền định của họ. Kinh thiệt! Họ dám ngồi suốt đêm như thế này, họ không
ngủ suốt đêm họ không bị hôn trầm, thùy miên. Mấy con mới thấy được cái sự… Họ
không biểu diễn, nhưng mà tại mình sống gần mình biết chớ, mình sống gần mình
thấy. Còn mình sống xa…
Cho nên vì vậy
mà những người đệ tử của Thầy mà được chấp nhận ở gần bên Thầy. Thì Thầy là cái
gương cho họ đó mấy con, bởi vì họ thấy Thầy làm như vậy được thì họ phải ráng
nỗ lực. Cũng như họ bị hôn trầm, thùy miên thì cũng sanh ra lười biếng vô cùng
lận mấy con. Khi đó, nếu mà để họ tự họ mà đi pháp Thân Hành Niệm để phá hôn trầm
thùy miên họ sẽ mệt nhọc, họ sẽ không nổi, nhưng mà có Thầy, thì họ thấy tinh tấn.
(42:19) Thầy
nhớ hồi Thầy lên Hòa thượng, lúc mà Thầy ở trên Chơn Không với Hòa thượng Thanh
Từ tu. Khi mà ngồi hai cái chân đau quá, bởi vì cái sức của mình ngồi 30 phút,
mà giờ Hòa thượng cho tăng lên một giờ, thì từ 30 phút sau nó đau kinh khủng lận.
Mà Thầy thấy rõ, cho nên vì vậy mà Thầy biết cái uy lực của một vị thầy giúp
mình. Nó đỡ lắm con.
Hòa thượng
thấy Thầy cứ uốn mình chịu đựng cái đau. Hòa thượng để tay sau lưng Thầy. Sau
dường như Thầy sợ sao không biết mà nó hết, nó hết đau mấy con. Nó sợ quá, hết
đau. Nó sợ Hòa thượng. Chứ Thầy nghĩ là lúc bấy giờ: "Tại sao kỳ,
đâu có lẽ có lực gì?". Nhưng mà tại vì có Hòa thượng đứng sau lưng
mình mà. Chứ Hòa thượng thường vác cây thiền bảng đi nhắc thiền. Chúng thì ngồi
hai bên, còn Hòa thượng đi tới, đi lui thôi.
Nhưng mà quý
vị kia thì ngồi im phăng phắc, còn riêng Thầy đau quá, cứ nhúc nhích cái thân
này cho đỡ. Mà nhúc nhích nó đỡ thiệt mấy con, ngồi yên nó đau lắm. Cho nên Hòa
thượng để tay trên lưng Thầy, trên vai Thầy, nghe sao nó không đau. Phải chi mà
Hòa thượng cứ rờ hoài thì chắc là tu rất mau. Không, nói thật mấy con, thiệt mấy
con. Kỳ cục vậy đó chớ.
Cho nên Thầy
cảm thông được điều này, cho nên đệ tử của Thầy tu mà Thầy thấy lúc khó khăn là
Thầy trực tiếp đến giúp đỡ mấy con. Để cho họ vượt qua khó khăn đó. Bởi vì khó
khăn nhiều khi mình tự giác không nổi mấy con. Mình nhờ cái vị Thầy của mình,
chớ không thể xa được vị Thầy của mình mà mình đi trên con đường giải thoát này
dễ dàng được.
(44:00) Cho
nên thí dụ như ở bên nữ, Thầy đào tạo cho những người thông suốt, có được sức định.
Mấy con về tu, Thầy giao cái vị đó. Càng cao thì Thầy mới trực tiếp ra, còn thấp
thì các vị đó đến giúp đỡ con. Đi tới, đi lui hoặc quý vị đó thấy cái gì tu
sai, nhắc nhở mấy con. Và trong khi mấy con tu mà gặp cái gì khó khăn thì các vị
đó cũng sẽ giống Hòa thượng Thanh Từ, để tay lên thì mấy con cũng thấy giảm được
sự đau khổ.
Còn bên nam
thì trực tiếp. Coi chừng cái tay của Thầy là lủng da thịt mấy con hết đó, chứ đừng
nói chuyện. Cho nên Thầy không tha người nam nào mà đến gần Thầy.
Nhưng khi mấy
con tu cao lên, mấy con nhập định đều được Thầy trực tiếp dạy hết. Bởi vì cái sức
mà Thiền Định của Thầy tu tập nó ở cái mức cao, mà các đệ tử của mình chưa làm
được thì không được hướng dẫn. Cho nên mấy con được ở trên mức độ cao thì đều
trực tiếp đến Thầy. Cho nên trong cái chỗ khu mà Thầy ở, Thầy cất một dãy cho
nam và cách một cái hàng rào ở ngoài Thầy cho hai dãy thất của nữ. Nghĩa là Thầy
ở cái trung tâm đó, để mà Thầy kiểm tra giữa nam và nữ.
Nghĩa là có
cái cửa đi vô đàng hoàng, Thầy kiểm tra cho bên nam và kiểm tra cho bên nữ.
Nhưng mà những người nào mà còn ở ngoài này tập thì chưa được vô đó, thì mấy
con chưa có được, chưa có khá được. Khi nào giới luật nghiêm chỉnh, mấy con nhiếp
tâm được thì Thầy cho vô hết. Lúc bấy giờ tới Thầy, Thầy trị cái bệnh của mấy
con, cái bệnh sinh tử, chứ không có gì hết. Mà khi dẹp được cái bệnh của mấy
con rồi thì mấy con hạnh phúc vô cùng tận, làm chủ sinh tử mà.
(45:53) Ở
trong Thầy thì nói chung là hiện giờ Thầy cũng được một, hai người. Nhưng có một
người tu tốt lắm con, chắc chắn, sớm muộn rồi vị này sẽ làm chủ sinh già bệnh
chết đó. Độc cư trọn vẹn, nhiếp tâm, an trú được, đuổi được tất cả những bệnh
trên thân, không bệnh đau nữa. Bây giờ còn chút nữa là làm chủ cái chết, muốn
chết hồi nào chết, muốn sống hồi nào sống, có nhiêu đó đủ rồi. Bây giờ còn chút
nữa là vị đó xong đó con.
Mà chắc chắn
ở đây mấy con biết cái vị thầy đó. Thầy cho biết, đó là cái vị thầy tên là Gia
Hạnh, người ở dưới Đồng Tháp mấy con. Sao lại dưới Đồng Tháp lên đây tu mau
quá. Cho nên Thầy mong ở một cái địa phương nào đó cũng đều có một người. Để
khi tu xong rồi, Thầy đề cái người đó về tại địa phương đó. Cái duyên mà người
ta sanh ở đó là người ta có nhân quả với những người đó mấy con à. Cho nên họ
tu rồi thì không thể nào mà Thầy Gia Hạnh bây giờ họ tu rồi đưa ra Hà Nội, mà
hãy đưa về Đồng Tháp, cái vùng dừa nước đó mới được. Tại vì Phật tử thường ở Đồng
Tháp lên thăm thầy. Đó là cái duyên của thầy rồi, cho nên về độ số này.
Cho nên ở
đây, mấy con tu tập được, người nào tu tập được mà quê ở đâu là chừng đó mấy
con sẽ độ ở đó. Thứ nhất là mình về quê của mình độ những người thân của mình,
cái chùm nhân quả của mình ở đó.
Cũng như Thầy,
quá khứ Thầy tu hồi ở Phước Hải, ở chỗ nào…, Hòn Sơn vậy, cuối cùng Thầy cũng
về Trảng Bàng chứ, quê của Thầy mà, các con thấy chưa? Cho nên Thầy đâu có bỏ
quê, bởi vì quê của Thầy là ở đó, cha mẹ, anh em, dòng họ, là cái chùm nhân quả
của Thầy. Ít ra họ không tu được giải thoát, họ cũng sống được giới luật đức hạnh
mấy con, họ cũng sống được đạo đức không làm khổ mình, khổ người chứ. Còn một số
người thì được hướng dẫn giải thoát. Cho nên Thầy mà ở chỗ nào thì chắc chắn là
khó khăn, chứ Thầy ở quê Thầy thì chính quyền họ ủng hộ, tại vì chính quyền ở
đây họ biết Thầy mà, phải không?
Như ở Phước
Hải, Thầy cũng dự định ra Phước Hải, Thầy Chơn Tịnh đây biết, Thầy tổ chức ở
ngoài đó một khu an dưỡng ngoài đó, thành lập cái nơi tu hành ở đó. Nhưng mà
cái duyên không có, chính quyền vẫn cho Thầy về thôi chứ đâu có làm sao. Thầy
Thông Huyễn còn vì còn vướng duyên nên ở. Chứ hồi đó, Thầy giao cho thầy Thông
Huyễn rồi đó. Thầy Chơn Tịnh hồi đó cũng ra ở đó, cũng biết Thầy cực khổ lắm mấy
con, chứ không phải không đâu.
(48:24) Nhưng
mà cuối cùng mình lại ở không được, mình phải bỏ thôi chứ sao. Tại cái duyên
mình không đủ cho nên mình không trách. Tại cái duyên tôi không đủ với cái địa
phương đó, và những người dân ở đó họ cũng chưa đủ cái phước với cái chánh pháp
này, chứ không phải là do chính quyền không đâu. Vì vậy mà cái duyên nó không đủ,
khiến cho người ở đó, người ta có quyền thế, người ta sẽ không cho mình triển
khai cái chánh pháp.
Còn ở đây, mấy
con thấy, cái chùa ở bên kia mà Thầy cất nhà ở đây mà Nhà nước vẫn cho. Cái đó
là rõ ràng chớ ở chỗ khác, mấy con cất kiểu này, nó đến nó đình chỉ mấy con liền,
chứ đừng nói chuyện mà mấy con tập trung vô đây được. Không phải dễ đâu! Phải
không, mấy con thấy? Bởi vì chính quyền ở đây họ hiểu Thầy, họ biết Thầy từ nhỏ
chí lớn.
Mấy con chưa
đọc lịch sử của chùa Am. Cái Tu viện Chơn Như là cái di tích của cái chùa Am, từ
ông sơ, ông cố của Thầy mà về đây cất cái chùa Am mà để tu tập, cho đến truyền
thừa đến Thầy triển khai nó thành cái Tu viện Chơn Như, rộng lớn hơn 7, 8 mẫu đất.
Hiện giờ là cái Tu viện của mình hơn 6, 7 mẫu đất. Mấy con thấy nó liên hệ với
nhau, mà chỉ có khu này nó còn rời ra, chứ mấy khu kia nó dính với nhau thành một
chùm một cái khu đất rất lớn.
Nhưng nó nằm
ở trong cái Giáo hội, mấy con biết. Bây giờ nó thuộc về Giáo hội Phật giáo Việt
Nam rồi, cho nên khi mà Nhà nước muốn quy hoạch, hay làm khu vui chơi gì đó, đều
là Giáo hội tham gia vào liền tức khắc, không có được phá vỡ cái Tu viện của
chúng tôi, chứ riêng cá nhân Thầy thì không nói được đâu. Nhưng mà cái Giáo hội
nó sẽ can dự được. Nhưng mà Giáo hội không bao lại cướp cái chùa của Thầy. Chỉ
có Thầy truyền thừa cho những người khác.
Bởi vì họ đến
đây, bây giờ họ đưa mấy ông thầy đến gõ mõ, tụng kinh sao? Có phải không? Chứ
biết tu theo thiền nào mà dạy? Chỉ có Thầy ở đây, Thầy dạy cách thức tu tập xả
tâm ly dục, ly ác pháp. Còn không khéo đưa một vị thầy về đây mà dạy thiền, thì
ức chế ý thức rồi. Ức chế ý thức tức là chúng ta dùng để mà ức chế ý thức cho hết
vọng tưởng thì chúng ta lọt vô ‘Không Tưởng’ rồi, thì như vậy
là không đúng cái đường lối tu tập của đạo Phật.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét