353- TỨ NIỆM XỨ
(32:02) Còn
cái người mà nhập đúng thiền của Phật giáo, nó do Định Như Ý Túc- định như ý
mình muốn. Chứ không phải là mình chưa có Định Như Ý Túc thì đừng có mong mà ngồi
thiền nhập định. Khi chúng ta giữ tâm bất động thanh thản an lạc vô sự 7
ngày đêm thì chúng ta sẽ có Tứ Thần Túc- bốn cái lực như thần:
- Thứ nhất là Dục Như Ý Túc
- Thứ hai là Tinh Tấn Như Ý Tú
- Thứ ba là Định Như Ý Túc
- Thứ tư là Tuệ Như Ý Túc
Khi mà có Định
Như Ý Túc rồi thì vị ấy mới…, bởi vì định như ý muốn mà, mình muốn nhập cái định
nào thì mình phải ra lệnh, mình muốn là mình phải tác ý, mình điều khiển cho nó
vào cái định đó.
Thí dụ như
bây giờ Thầy có Định Như Ý Túc rồi, Thầy ra lệnh bảo: "Ly dục, ly
ác pháp, nhập Sơ Thiền" thì năm chi thiền nó lần lượt nó hiện đủ
trên thân tâm của Thầy. “Tầm, tứ, nhất tâm, hỷ, lạc” đủ cho
nên Thầy nhập được Sơ Thiền.
Thầy bảo: "Diệt
tầm tứ, nhập Nhị Thiền". Thì lúc bấy giờ, tầm tứ sẽ diệt và Thầy, toàn
thân tâm Thầy sẽ ở trong Nhị Thiền. Và những trạng thái khinh an, hỷ lạc của Nhị
Thiền sẽ xuất hiện đủ trên thân của Thầy, trên tâm của Thầy.
Và Thầy bảo
nó nhập Tam Thiền, nó sẽ nhập Tam Thiền.
Mà Thầy ra lệnh
nhập Tứ Thiền là nó nhập Tứ Thiền. Nếu Thầy không có Định Như Ý Túc, thì bốn
thiền của Phật không bao giờ ai rớ được.
Còn bây giờ,
mấy con tu, tu tập, mấy con ly dục, ly ác pháp là để nhập tâm bất động ở trên Tứ
Niệm Xứ chứ không thể nhập Sơ Thiền. Cho nên nó không có cái trạng thái của năm
chi thiền. Bây giờ Thầy cũng cố gắng hàng ngày Thầy ly dục, ly ác pháp để tâm
mình bất động. Cũng ly dục, ly ác pháp để tâm bất động, nhưng không phải nhập
được định, mà nhập vào cái trạng thái bất động tâm thanh thản, an lạc,
vô sự. Lúc bấy giờ tâm của Thầy ở đâu? Tâm Thầy nó sẽ biết ở trên thân của
nó, nó thấy hơi thở và nó cảm nhận toàn thân của nó.
Cho nên
trong đề mục của Định Niệm Hơi Thở có xác định cái đề mục để mình tu Tứ Niệm Xứ
- “trên thân quán thân”. Thầy xin nhắc lại "Cảm giác
toàn thân, tôi biết tôi hít vô. Cảm giác toàn thân, tôi biết tôi thở ra".
Thầy nói người muốn tu mà căn bản thì nên dùng 19 cái đề mục của Định Niệm Hơi
Thở mà tu tập, nó sẽ chỉ đủ.
(34:34) Nhưng
muốn chứng đạo đều phải đi vào Tứ Niệm Xứ. Ngoài Tứ Niệm Xứ thì cái người nào
tu cũng không chứng đạo hết. Nghĩa là chúng ta bây giờ tu được cái đề mục của
hơi thở: “Cảm giác toàn thân, tôi biết tôi hít vô. Cảm giác toàn
thân, tôi biết tôi thở ra”. Nghĩa là Thầy hít vô, thở ra, cảm nhận từ dưới
chân đến trên đầu và từ trên đầu tới dưới chân, chứ không phải thấy biết có một
hơi thở, gọi là trên thân quán thân. Các con thấy rõ không?
Mà “trên
thân quán thân” thì cũng như “trên thọ quán thọ”, bởi vì quán
thân mà, thân có đau nhức chỗ nào thì cảm thọ biết liền. Mà “trên thân
quán thân” thì cũng như “trên tâm quán tâm”, bởi vì khi
quán như vậy, có một niệm khởi ra, tâm niệm - cái niệm của tâm khởi, cho nên biết
liền. Vì vậy coi như là quán thân là quán tâm, quán thọ và quán các pháp. Quán
một pháp mà thành ra bốn pháp, chứ không phải đợi chúng ta tu pháp quán thân, rồi
quán thọ, rồi quán tâm, rồi quán pháp mới là xong Tứ Niệm Xứ. Tuy nói Tứ Niệm Xứ,
chứ sự thật thực hiện một pháp là trở thành Tứ Niệm Xứ luôn rồi. Người tu hành
muốn chứng đạo đều phải đi vào Tứ Niệm Xứ.
Nhưng chưa
có vào Tứ Chánh Cần mà vào Tứ Niệm Xứ thì không bao giờ vào được, bởi vì Tứ
Chánh Cần là “pháp ngăn ác, diệt ác, sanh thiện, tăng trưởng thiện”. Hằng
ngày, tâm vọng như thế này, niệm khởi như thế này, hôn trầm, thùy miên như thế
này, mà gọi là tu Tứ Niệm Xứ là không bao giờ có.
(36:12) Cho
nên có nhiều đạo tràng lập ra để cho hướng dẫn người ta tu Tứ Niệm Xứ, mà trình
độ của các con như cư sĩ còn hôn trầm, thùy miên, còn loạn tưởng như thế này là
mấy con đi ra chứ các con không có được vô đạo tràng đó tu tập, vì pháp đó
không phải để cho mấy con tu.
Mà pháp đó để
giúp cho những người hết vọng tưởng, nghĩa là người ta không vọng tưởng, không
hôn trầm, người ta mới vào pháp Tứ Niệm Xứ mới tu tập được.
Còn mấy con
ngồi khuya lơ, khuya lắc như thế này, cứ gục tới, gục lui mà gọi là tu Tứ Niệm
Xứ sao được, ai cho mấy con tu, tu vậy vô ích, mất thời giờ, phí công của mấy
con, bắt buộc mấy con trở về tu Tứ Chánh Cần.
Nhưng mấy
con tu Tứ Chánh Cần mà sao nó tuôn ra ào ạt, nó tuôn trào, diệt cái niệm này đuổi
rồi tới cái niệm khác nó không hết, thì người ta sẽ không cho mấy con tu Tứ
Chánh Cần mà người ta đưa vào cái đời sống giới luật đức hạnh. Người ta giảng
cho mấy con học cho thông suốt, cái tri kiến của mấy con phải thông suốt nhân
quả. Mỗi một cái sự việc xảy ra mấy con đều nhận qua một cái nhân quả của mấy
con hết. Từ đó nhận ra nhân quả thì mấy con ly dục, ly ác pháp bằng nhân quả, bằng
tri kiến, chứ không phải bằng sự ngăn ác, diệt ác, bằng câu tác ý.
Nó phải đi từ
căn bản mấy con. Cho nên từ đó, người ta dẫn dắt mấy con vào, mấy con phải tu
đúng với đặc tướng, với cái khả năng của mấy con thì mấy con sẽ kết quả. Còn nếu
mà không có hướng dẫn thì không bao giờ có kết quả. Tự tu, tự kiến giải ra rất
sai mấy con.
Thầy dạy trước
khi tu tập để mà ngăn ác, diệt ác, Thầy dạy cho mọi người phải tu tập Thân Hành
Niệm, tức là đi kinh hành, làm cho mình ở trong Chánh Niệm Tỉnh Giác qua hành động
đi đứng của mình, đưa tay, đưa chân, cúi ngước của mình. Để cho mình tỉnh giác ở
trên thân tâm mình. Có sức tỉnh giác thì mình mới xả được tâm, thiếu sức tỉnh
giác thì niệm khởi ra không thấy làm sao xả, các con thấy chưa?
(38:15) Cho
nên khi mà tập như vậy thì người ta lại kiến giải mấy con. Dạy họ bảo đi như thế
này, bước chân, đưa chân tới, bước đi như thế này, thì người ta bước đều đều.
Thì người ta thấy cái sự nhiếp tâm nó cứ có vọng tưởng, đi mà vẫn có vọng tưởng.
Cho nên họ bắt đầu họ khởi nghĩ ra cách thức tu tập cho họ hết vọng tưởng, tức
là cách thức ức chế.
Bắt đầu,
thay vì mình ngó mặt vầy đi tới, thì họ bắt đầu họ ngó mặt tới vầy mà họ thụt
lui từng bước. Họ thấy sao mình thụt lui từng bước thì mình ít vọng tưởng hơn
là mình đi tới. Các con thấy không? Mà có Phật pháp mà nào dạy chúng ta đi thụt
lui như thế này mà gọi là tu tâp tỉnh giác bao giờ? Hầu hết là Phật tử mấy con
giỏi quá, chế pháp tu hơn Phật. Có phải đúng không? Cho nên không khéo Thầy dạy
mấy con, rồi Thầy kiểm tra Thầy thấy hôm nay mấy con chế pháp tu mới hết.
Thầy dạy ngồi
nhiếp tâm trong hơi thở, tập thở như vầy. Cái mấy con thấy được được một chút
thôi, thì mình phải đi lo tu tập để chừng nào Thầy xác định được hay không
trong 30 phút hay một giờ thì Thầy sẽ cho tiếp tục tu.
Còn đằng
này, thấy được được cái bắt đầu tự mình tăng lên. Cho 30 phút dám tu một giờ mấy
con. Có bữa thì làm được giờ, có bữa thì 30 phút không được. Bữa trồi, bữa sụt.
Cách thức tu tập là làm chủ, chứ tại sao bữa được vầy, bữa được khác thì mấy
con làm chủ chỗ nào? Nói tại con tu nhiều quá. Tại vì mình tham. Rõ ràng là bảo
ly dục, ly ác pháp mà còn tham thì làm sao. Nội cái tu không cũng xét qua cái
tâm của mấy con cũng thấy tham rồi đó. Các con hiểu chưa? Cho nên tu không có
Thầy thì nguy hiểm lắm mấy con.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét