352- TỨ CHÁNH CẦN
(19:43) Trưởng
lão: Được thân người khó lắm mấy con, mà nó không có sống lâu đâu, bởi vì
nó là thân vô thường. “Được thân người là khó mà gặp được chánh pháp
còn khó hơn”. Các con biết đó, gặp được pháp để tu làm chủ sanh, già, bệnh,
chết, không phải dễ. Cũng như bây giờ các con có cái thân, mấy con mà tu tập được
cái sự nhiếp tâm và an trú thì mấy con đuổi bệnh rất dễ dàng. Bởi vì khi nhiếp
tâm, an trú trong cái tâm bất động rồi, thì không còn một ác pháp nào làm động
trong cái thân tâm con được.
Cho nên mấy
con nhiếp vô, coi như cái đầu mấy con đang đau, mấy con không thấy đau nữa. Tại
mấy con nhiếp không được, mấy con thấy đau, mấy con hiểu không? Mà khi nhiếp nó
không thấy đau thì tự cái cơ thể đề kháng, tự phục hồi. Cho nên chúng ta chỉ cần
ở trong 1, 2 tiếng đồng hồ thì cơ thể chúng ta có bệnh sẽ hết. Cho nên nó làm
chủ bệnh mà.
Nhưng mà
mình phải ở trong cái sức tỉnh giác, ở trong nhiếp tâm, ở trong đối tượng khác
chứ không được để tâm mình dính trong cái cảm thọ, thì lúc bấy giờ cơ thể chúng
ta sẽ đẩy lui cái bệnh đó ra khỏi thân.
Một pháp hay
như vậy, mà tại sao chúng ta không tập được như vậy thì quá uổng mấy con, để rồi
cứ bệnh đau đi nhà thương, uống thuốc hoài, tốn tiền chứ bộ không sao. Cho nên
ráng tập mấy con. Có thân thì đó là một điều quý, bởi vì hoàn toàn ngoài con
người ra thì không có một loài động vật nào bằng con người. Con người có bộ óc
thông minh mấy con, nó biết thiện, biết ác, cho nên nó biết diệt trừ những cái
ác và sống trong cái thiện.
Cho nên đạo
Phật dạy Tứ Chánh Cần, bốn điều cần mà hằng ngày mình sống: “Ngăn ác,
diệt ác. Sinh thiện, tăng trưởng thiện”. Chỉ cần, ngày ngày lúc nào mình
cũng sống trong những thiện pháp, tâm mình luôn luôn bất động, thanh thản, an lạc,
vô sự. Không ai chửi mắng mình giận hờn, không ai làm cho mình suy tư lo lắng,
thì cái đó là giải thoát chứ còn cái gì. Mấy con thấy đơn giản không? Cứ để tâm
mình giận hờn, buồn phiền, lo lắng thì như vậy làm sao mà giải thoát?
Mình không
có cần cái gì cao siêu của Phật giáo hết, mà mình chỉ cần sống làm sao cho ác
pháp đừng tác động vào tâm của mình thì đúng rồi. Sống mà ác pháp không tác động
được vào tâm của mình đâu phải ngồi như gốc cây. Các con đến chùa ngồi thiền
như gốc cây, rồi mấy con có nghe, có biết gì đâu, gọi là nhập định thì cái đó
là sai.
(22:12) Chúng
ta cũng nghe, cũng thấy, cũng biết nhưng không ai làm cho chúng ta động được.
Có phải không mấy con? Người ta chửi, mình biết đây là nhân quả, thì nhân quả
có chửi người ta hồi nào tới giờ, bây giờ người ta chửi lại mình, có gì mà bây
giờ mình lại chửi người ta. Do đó mình hiểu vậy thì thấy cái tâm mình an ổn rồi,
cho nên đó là mình ly ác pháp.
Tâm, cỡ giờ
này chưa tới giờ ăn cơm mà nó nghĩ, nghe nhà bếp nấu gì thơm thơm, ngon là muốn
ăn rồi. "Dục mày đi, giờ này là không phải là giờ ăn. Trưa đúng giờ
thì tao cho ăn, chứ đâu có phi thời như vậy. Mày thuộc về thức thực, lìa ra
đi!". Rồi bắt đầu, ảnh chạy mất, để lại cái tâm không thèm ăn,
thì đó là mình ly dục chứ sao. Phải không mấy con? Mấy con thấy đơn giản.
Bây giờ thấy
người đó mặc bộ đồ đó, thấy thầy Chơn Tịnh mặc cái áo đẹp… Tức là ham muốn chứ
gì. "Mày có cái này mày còn muốn cái áo đẹp nữa là mày dục. Xả ra
đi, ly ra đi!" thì tức là nó hết ham. Còn mình không rầy, không mắng
nó, nó ham đó mấy con. Có phải không? Coi vậy chứ, cái tâm núp ở trong đó, nó
làm những cái việc dụ mình không hà.
Cho nên một
cái người biết pháp, có pháp Như Lý Tác Ý, hàng ngày tác ý riết, tâm mình bất động,
bởi vì nó ly dục, ly ác pháp thì nó bất động chứ sao. Mà nó bất động thì tức là
cái chân lý của đạo Phật giải thoát ở đó chứ còn cái gì nữa, cho nên tâm
bất động, thanh thản, an lạc, vô sự. Mấy con thấy đơn giản quá.
Mà mình còn
lại có pháp Như Lý Tác Ý để mình đẩy lui tất cả, ly tất cả những dục và ác
pháp. Pháp Như Lý Tác Ý đức Phật nói rất rõ: "Có Như Lý Tác Ý, lậu
hoặc chưa sanh sẽ không sanh, mà đã sanh thì bị diệt". Lậu hoặc là những
sự đau khổ của thân tâm. Thân mình đau nhức chỗ nào đó thì đó là lậu hoặc. Tâm
của mình phiền não, lo lắng, giận hờn, đó là lậu hoặc, có phải không? Mà có Như
Lý Tác Ý thì “lậu hoặc chưa sanh sẽ không sanh, mà đã sanh thì bị diệt.”
(24:10) Cũng
như bây giờ cái đầu của mấy con sanh ra nhức, tức là cảm thọ của thân, tức là lậu
hoặc chứ gì? "Thọ luôn vô thường. Hôm qua mày không nhức, hôm nay
mày nhức. Tao không sợ đâu, tao chỉ ở trong tâm bất động". Thì mình
nói vậy, thì cái mình nương vào hơi thở, mình thở ra, thở vô. Mình còn biết được
hơi thở ra vô thì tâm bất động ở chỗ đó chứ sao. Nó đâu có khởi niệm gì, cho
nên nó là bất động.
Mấy con mà rời
khỏi hơi thở thì mấy con bị động đó. Cho nên đầu tiên mấy con cần phải nương
vào hơi thở, cho nên cái tâm mà con bị động rồi thì con có câu tác ý của đề mục
của hơi thở đấy.
Đức Phật dạy
rất rõ: "An tịnh tâm hành tôi biết tôi hít vô. An tịnh tâm hành
tôi biết tôi thở ra". Rồi mấy con hít vô, thở ra, biết hơi thở hít vô.
Mặc dù hiện giờ trong cái tâm của mấy con vừa cảm thọ cái đầu đau, vừa biết được
hơi thở. Nhưng mấy con tiếp lục lần thứ hai: "An tịnh tâm hành tôi
biết tôi hít vô. An tịnh tâm hành tôi biết tôi thở ra", rồi mấy con
cũng hít vô, thở ra nữa. Nhưng thấy có niệm khởi, mấy con đừng có lo diệt niệm,
mà hãy lo tiếp tục ôm pháp đi, rồi mấy con tác ý: "An tịnh tâm
hành…". Cứ mình bảo tâm an ổn, đừng có khởi niệm. Chứ mấy con đừng có
lo diệt niệm, mấy con lo diệt niệm là các con đã sai pháp.
Phật đâu dạy
chúng ta ức chế ý thức, mà chúng ta dùng ý thức mà tác ý. Các con dùng ý thức
tác ý rõ ràng là "An tịnh tâm hành", không phải ý thức
của mấy con làm việc đó sao? Tôi biết tôi hít vô: “An tịnh tâm hành,
tôi biết tôi…". Mấy con thấy đơn giản quá đơn giản. Rồi hít vô, thở
ra được một hơi thở, rồi lại tác ý, rồi hít vô, thở ra.
Bây giờ sức
của mình tu khoảng 30 phút, thì đừng có tu một giờ, 30 phút nó vừa sức, tu một
giờ nó đuối sức, phải không?. Rồi mấy con xả, đi chơi vòng vòng một hơi, thấy
khỏe vô tu tập, có được không?. Còn không thì buổi tối mấy con tu 30 phút,
khuya thức dậy tu 30 phút thôi.
(26:10) Ban
ngày làm công việc, đâu có bỏ công việc gì đâu. Nấu cơm, lặt rau hoặc làm tất cả
mọi công việc trong gia đình đều làm được hết. Nhưng buổi tối mình nghỉ ngơi,
mình rảnh mà, buổi tối mình tu. Thì cứ cứ theo đề mục của hơi thở mà tu.
Tâm mình
sanh vọng tưởng, niệm này, niệm kia, mặc nó, không ức chế nó đâu. Nhưng mình
dùng pháp lấy cái ý tác ý ra rồi, thí dụ như bây giờ mình tác ý: "An
tịnh tâm hành tôi biết tôi hít vô. An tịnh tâm hành tôi biết tôi thở ra".
Rồi hít vô, thở ra có vọng tưởng, kệ nó, không lo diệt, mà chỉ cần tác ý trở lại: “An
tịnh tâm hành…”. Cứ tu mãi, tu mãi thì một ngày nào đó, cái tâm sẽ an ổn,
chứ không phải, cần phải ức chế.
Còn mấy con
chẳng khôn, con nhiếp trong hơi thở, biết hơi thở ra vô, cố gắng tập trung
trong đó cho nhiều. Trời ơi, chừng 30 phút sau, cái đầu nó nặng, nhức đầu. Đó
là tại mấy con ức chế ý thức, tu sai.
Đức Phật đâu
có dạy chúng ta diệt ý thức đâu. Kinh pháp cú dạy rất rõ: "Ý làm
chủ, ý tạo tác, ý dẫn đầu các pháp", đâu bảo các con, dạy diệt ý thức
mấy con.
Khi mà ý thức
không vọng, không niệm, mấy con dùng hơi thở, dùng một đối tượng như câu Niệm
Phật mà niệm để cho nó đừng vô niệm, nó không niệm, thì mấy con sẽ lọt trong tưởng.
Bởi vì ý thức
mấy con không làm việc thì tưởng thức làm việc chứ sao.
Một người ngủ,
thì ý thức không làm việc, thì phải có chiêm bao chứ sao, các con hiểu không?
Nó phải thực hiện qua cái mong muốn. Như mấy con mua vé số, mong trúng vé số chứ
gì, nhưng ban ngày mua vé số thì cứ trật hoài. Ban đêm ngủ mộng nó thấy trúng
vé số, mừng quá, nhưng mà thức dậy là giấc mộng. Các con hiểu chỗ đó không? Nó
thực hiện qua cái ước muốn của mấy con, cái giấc mộng đó, nó thực hiện qua ước
muốn. Nhưng mà sự thực giấc mộng thì nó không thật. Nhưng mà giấc mộng đâu phải
ý thức của mấy con làm, tưởng thức của mấy con đó. Các con hiểu không?
(28:09) Cho
nên các nhà ngoại cảm đều bị tưởng thức hoạt động mà họ tưởng có linh hồn nhập
họ. Cái tưởng thức của họ giao cảm. Họ giao cảm khi mà tưởng thức nó hoạt động,
nó giao cảm thì không có không gian và thời gian.
Cho nên cái
sự việc mà cái hài cốt mà chôn dưới lòng đất đó 5 năm, 10 năm, ở đây cái tưởng
thức hoạt động được thì họ sẽ thấy được cái hài cốt nằm dưới. Cho nên các nhà
ngoại cảm họ tưởng là người chết đó nhập họ, chỉ họ biết chỗ này là hài cốt họ
nằm. Sự thật ra nó giao cảm, nó hiện ra cách thức như là có người nhập.
Các con thấy
những người nhập đồng, lên cốt đâu có phải bình thường đâu. Họ cũng ợ ợ, ngáp
ngáp, họ cũng lúc lắc, họ cũng gục đầu, có phải không? Một hơi họ mới làm được,
phải không?. Khi nào họ làm như vậy thì ý thức họ bị dừng. Hoặc là một cái người
đó họ muốn cái tưởng thức của họ hoạt động, thì họ phải thắp hương, họ lâm râm,
họ vái. Bởi vì cái niềm tin của họ mà nó tạo thành cái tưởng, nó mới hoạt động
được.
Chứ bình thường,
cứ để mình vầy, đừng có đụng tới ý thức thì chỉ có lúc ngủ chúng ta mới chiêm
bao thôi. Mấy con thấy không? Cho nên mọi người chúng ta ai cũng có tưởng thức.
Coi chừng nay mai nó hoạt động đó mấy con, nó đi làm nhà ngoại cảm đó, rồi đây
rồi lên đồng, nhập cốt nữa là khác, để nói cái chuyện của người ta chứ gì. Cho
nên rất là nguy hiểm.
Chúng ta phải
sống trong ý thức, chứ không sống trong tưởng thức, bởi vì tưởng thức nó có tai
hại chỗ đó. Là vì nếu mấy con tu sai thì mấy con lọt vào tưởng thức, thì khi mà
tưởng thức nó hoạt động thì mấy con, người ta gọi là mấy con tu tập bị tẩu hỏa
nhập ma, trở thành người điên chứ gì? Đó là cái nguy hiểm thứ nhất.
Cái thứ hai,
nó không bị tẩu hỏa nhập ma, thì nó lọt trong ‘Không Tưởng’. Bởi ý
nó dừng rồi, thì cái ‘Tưởng Không’ nó hiện ra. Mà các nhà tu Đại
thừa hay Thiền tông người ta cho đó là Phật tánh. Bởi vì bây giờ vọng tưởng
không còn có nữa thì nó ở trong cái ‘Không’ này, mà vẫn biết
chứ gì, nhưng không ngờ cái biết đó không phải là ý thức biết, cho nên họ lọt
vào trong cái ‘Không Tưởng’.
(30:27) Như
mấy con thấy, khi mà Thầy đến Thầy thăm cái nhục thân của ngài Vũ Khắc Minh, Vũ
Khắc Tường, chùa Đậu, Hà Nội. Thầy đến đó Thầy thấy cái bộ xương khô để lại đó.
Nhưng mà tại sao người ta để bộ xương khô được không hôi, không thúi một mình?
Chết rồi để vậy, xác nó thúi, ai mà chịu nổi. Tại sao ngài làm được?
Do đó quan
sát xung quanh những từ trường trong khu vực này, và những cái nơi mà từ trường
còn để lại những cái nơi mà hai vị này đã đi đến ngồi tu tập, từ cái bụi cây, từ
cái gốc cây cho đến cái cục đá, cho đến nơi nào cũng đều có hình ảnh của các
ngài tu tập hết.
Các ngài nhập
vào cái ‘Không Tưởng’, Không Vô Biên Xứ Tưởng mà. Bởi vì các ngài
không có biết pháp, cho nên các ngài chỉ biết ức chế ý thức của mình bằng cái
phương pháp của Thiền Đông Độ, dạy cho mình ‘biết vọng liền buông’ như
Hòa thượng Thanh Từ dạy, cũng như dạy cho mình cách thức để nhiếp trong hơi thở,
dùng hơi thở để làm cho ý thức không hoạt động.
Mà khi ý thức
không hoạt động thì cái hơi thở này cũng bị mất đi, nó chỉ còn cái ‘Không
Tưởng’ mà thôi. Lúc bây giờ đó, mình nhập vô nó ít thì mình còn ra được.
Còn khi mình nhập vô sâu, từ một giờ cho đến một ngày, hai ngày thì không có đường
lối ra, cho nên nó kẹt trong đó. Do đó hai ngài bị kẹt mà chết để lại nhục
thân. Cái ‘Không Tưởng’ để lại nhục thân. Khi một người chết ở
trong ‘Không Tưởng’, cái thân nó không thúi mấy con, nó không thúi.
Còn mình
không nhập được định đó, nó thúi mấy con. Như một người như chúng ta bây giờ chết
là thúi.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét