Chủ Nhật, 11 tháng 6, 2023

351- THÂN CẬN THIỆN HỮU TRI THỨC


 351- THÂN CẬN THIỆN HỮU TRI THỨC

(08:41) Phật tử 1: Con cũng thưa với Thầy là từ rất là lâu lắm rồi, con thấy con không có tham đắm bất cứ một thứ gì của thế gian này, từ rất là lâu rồi. Kể cả một chuyện mà con nói, mọi người nói con có lẽ là con người tàn nhẫn hay sao.

Con có một đứa con gái duy nhất. Nó đi Pháp 16 năm rồi, mà con rất là mừng khi con không còn cảm thấy nhớ gì nó nữa. Theo suy luận sơ cơ của một Phật tử như con, con nghĩ rằng, những dây tham ái đứt dần, đứt dần sẽ tốt cho con đường tu tập của con sau này.

Cách đây mười mấy năm, khi mà con có một chuyện đổ vỡ trong gia đình thì nơi con tìm đến là một cái chùa vắng. Con tìm đến một chùa vắng tại nó hợp với con. Thì con mới quỳ xuống và con có một phát nguyện là từ nay trở đi, con không làm gì cho con nữa, tất cả mọi thứ là để phụng sự chúng sinh. Tới một lúc nào đó con sẽ xuất gia làm tu sĩ.

Khi con có một cơ may nữa là bạn con lo cho con qua bên Ấn Độ. Con đã đến Bồ Đề Đạo Tràng, con quỳ trước Đức Thế Tôn xin cho con trở thành một tu sĩ kiếp này và cả kiếp sau. Những cái đó cũng thôi thúc con phải tìm một con đường dứt khoát.

Mình cũng biết là vô thường rồi, nếu mình chần chờ thì cái sự muộn màng đó sẽ tai hại cho con ở kiếp sau. Vì vậy, con muốn hỏi Thầy là bây giờ để con giải quyết những cái công tác từ thiện con còn vướng mắc đó, rồi con dứt điểm, con toàn tâm toàn ý trong vấn đề tu tập. Như vậy là tốt phải không Thầy?

(10:47) Trưởng lão: Không, không phải. Có những cái nghiệp mà con trả trong cái nhân quả làm từ thiện. Cũng có cái duyên nghiệp, nếu không duyên nghiệp thì sao người ta không làm mà mình làm từ thiện. Đó là cái duyên nghiệp.

Bây giờ, cái tâm tha thiết xuất gia sẽ dứt cái duyên nghiệp đó. Bởi vì mình xuất gia rồi, mình từ bỏ hết, chỉ còn có con đường tu mà thôi. Nếu mà cái duyên nghiệp đó vẫn còn thì trên cái chiếc áo xuất gia con vẫn làm được. Có nhiều thầy người ta vẫn làm từ thiện chứ đâu phải không. Nhưng mà mục đích quý thầy làm từ thiện thì chưa đúng cái mục đích chính của một người tu.

Phải thấy chiếc áo của tu sĩ là làm chủ sanh, già, bệnh, chết. Mục đích chính của người tu sĩ là vậy.

Còn người cư sĩ mặc chiếc áo này mà làm từ thiện là hợp, hợp hơn là tu sĩ. Nhưng tu sĩ chỉ có uy tín để mà lãnh đạo, để mà kêu gọi. Mấy con là một cư sĩ mà mấy con có uy tín ở trên từ thiện thì mấy con cũng kêu gọi người ta được, chứ không cần đợi mấy thầy đâu.

Cho nên khi mà xuất gia mà mặc chiếc áo rồi thì nên tu thôi.

Theo ước nguyện của con, Thầy thấy chủng tử của con đã có sẵn, cho nên đến đâu con cũng tha thiết xuất gia. Đó là cái chủng tử cứ hiện ra thôi thúc con.

Và cái ái kiết sử, Thầy vừa nghe con nói con có đứa con gái, mà con thấy thản nhiên. Người ta rất sợ dây ái kiết sử. Một người tu xuất gia rồi mà ngồi đây nhớ gia đình của mình, lo lắng cho gia đình, con cái. Khi xuất gia là mình phải làm tròn trách nhiệm của người cha, của người mẹ, nghĩa là con cái mình phải nuôi lớn đàng hoàng rồi, chứ không được bỏ.

(12:34) Ngày xưa, tại sao đức Phật bỏ đứa con mình còn nhỏ? Là vì đức Phật biết rằng nhà vua thì không thiếu, cho nên vợ con mình nuôi được đầy đủ, không thiếu, nên đức Phật mới bỏ đi. Chứ ở nghèo đói như chúng ta thì chắc đức Phật không dám bỏ đâu. Trách nhiệm của mình chưa hết, vợ mình phải cực khổ mới nuôi nổi đứa con. Do ai mà tạo thành đức con này? Đâu ai mà bỏ đi để cho vợ mình làm. Còn đức Phật thì tại sao? Tại vì nhà vua thừa ăn, phải không, cho nên mình đi, vợ mình đâu có đói đâu mà sợ. Đó là vì sao đức Phật bỏ đi được.

Còn chúng ta hiện giờ là một người dân bình thường. Cả vợ chồng làm mà còn thiếu trước hụt sau, huống hồ bỏ lại cho người vợ nuôi con mình. Như vậy là không đúng.

Còn con bây giờ, nó không có thiếu nữa. Con cái lớn khôn rồi thì trách nhiệm của mình hết rồi. Mà ước nguyện của mình từ khi biết Phật pháp tới bây giờ là tha thiết xuất gia. Nếu mà cứ kéo dài mãi thì trôi qua thời gian của con. Thời gian không quay lại, nó mất đi rồi thì không kịp, cho nên quyết định thì phải xuất gia.

Nhưng Thầy có lời khuyên, xuất gia nên tìm một vị thầy tu chứng các con, nếu không thì ít ra giới luật phải nghiêm chỉnh, chứ không khéo sẽ bị ảnh hưởng. Một vị thầy mình phạm giới ăn ngày ba bữa mà mình ăn một bữa là ông thầy không chấp nhận, cho nên thầy trò có sự chống trái nhau. Mà mình xuất gia thì phải lấy giới luật làm đầu, Giới – Định – Tuệ mà. Giới là đức hạnh của một người tu, là oai nghi chánh hạnh của một người tu sĩ, mà giới luật không xong thì coi như là không thành tu sĩ được. Con hiểu không?

(14:25) Cho nên vì vậy mà đi tu là xuất gia phải chọn một vị thầy. Vị thầy đó phải giới luật nghiêm chỉnh, đó là cái thứ nhất.

Cái thứ hai là vị thầy đó phải đủ sức làm chủ sanh, già, bệnh, chết. Để làm gì? Để người ta biết cách hướng dẫn mình, và mình thấy vị thầy mình làm chủ được như vậy, mình nỗ lực, mình tinh tấn, mình siêng năng tu tập. Nó sẽ có kết quả cho con rất thực tế.

Còn nếu một vị thầy phạm giới, tu hành chưa chứng đạo thì họ sẽ dạy con theo kiểu phá giới, phạm giới.

Cho nên Thầy khuyên con, xuất gia là điều quan trọng. Ước nguyện của con, tâm nguyện của con, chủng tử của con đã trình bày cho Thầy, Thầy đã thấy rõ chủng tử. Mà chủng tử như vậy thì con nên xuất gia. Tất cả những việc từ thiện để lại cho người khác. Rồi con lo cái phận sự của con trong tu tập, không cần phải lo gì khác.

Do đó, con sẽ cất một cái thất nơi yên tịnh, hoặc con đến một cái Tu viện chuyên tu, người ta sẽ cho con một cái thất, con vào người ta sẽ hướng dẫn con 5 tháng, 3 tháng, con tu tập, con rút tỉa những kinh nghiệm rồi vị thầy mới hướng dẫn cách thức nhiếp tâm, rồi an trú tâm như thế nào, xả tâm, ly dục, ly ác pháp như thế nào. Người ta dạy con pháp Như Lý Tác Ý để con nắm rất vững. Sau khi tu tập, người ta nói đúng rồi, bây giờ con ở đâu, con cứ theo pháp đó tu thì nó sẽ đạt được kết quả giải thoát cho bản thân con.

(16:02) Chừng đó con về thất mà nỗ lực tu. Chỉ có vậy thôi.

Phật tử 1: Qua trình bày của Thầy, con cũng xin nói thật với Thầy. Con tuy là đàn bà con gái, con cũng khó chịu và khó tính lắm. Không phải cái gì con cũng tin được đâu, không phải ai con cũng tin được. Vì vậy, thì dĩ nhiên, khi mà chọn cho mình một con đường tu, thì thậm chí con đi từ nam tới bắc, con đi từ thiện, con quen hết, nhưng con vẫn không tìm được cho mình một cái chỗ vừa ý mình. Thậm chí thì cũng bởi kinh nghiệm sống, cái kinh nghiệm đường đời nhiều đó, thì con tự nhận thấy có những cái con chưa toàn tâm toàn ý để con chọn một vị thầy để cho con tu. Thì những gì mà Thầy nói với con thì rất hợp ý con, tại vì một người dẫn dắt tâm linh thì vô cùng quan trọng.

Cũng như có một số các em trong đoàn của con hỏi con, các em từng bước đi vô Phật pháp cũng hỏi, thì con mới nói với nó là: "Khi mà em muốn chọn một vị thầy để quy y, thì em phải suy tính trước sau, em phải tìm hiểu. Tại vì người đó sẽ dính líu cả cuộc đời mình sau này. Cái uy nghi, cái đức hạnh, những gì mà người đó tạo ra sẽ ảnh hưởng tới cả những Phật tử sau này, và nhất là bản thân mình. Khi mình đã chọn rồi, thì hư mình cũng phải chịu, mà tốt thì mình tự nhận". Thành ra con suy nghĩ rất là kỹ, và con cân nhắc rất là kỹ.

Thầy đã trình bày như vậy thì con cũng trình bày ước nguyện của con. Hiện bây giờ con bị trượt ngã trong một chuyến đi từ thiện, con đi đau cột sống, con đang điều trị và con có một hai vấn đề.

Con là trưởng một đoàn từ thiện. Vì vậy trước khi mà con chọn một con đường toàn tâm, toàn ý trong vấn đề tu tập, thì theo Thầy dạy con là con phải lo cái việc đó để con giao lại cho các em khác lo. Những cái gì còn lại con cũng phải giải quyết cho xong. Con giải quyết xong rồi, thì con trình bày ước nguyện của con. Con cũng nghe tới tiếng của Thầy rất là lâu rồi. Đến sau này con xin thí phát quy y, con xin Thầy nhận con làm đệ tử có được không?

(18:41) Trưởng lão: Được chứ con.

Phật tử 1: Dạ và con xin tu tập tại đây. Như vậy, đến hôm nay cũng là bởi có nhân duyên, con nhân một cái trận con đau mà con về tới đây. Chứ nếu con không đau thì con cũng đi mãi các chuyến từ thiện, đi hoài đi hoài, và con cũng không gặp.

Con nghĩ là có bàn tay đức Phật gắn kết với con ở trong đó, mà con có duyên gặp Thầy. Con hỏi như vậy cũng tạm đủ. Cái mà con hỏi thì Thầy đã giải đáp. Những vấn đề còn lại của con là về giải quyết chuyện đi từ thiện của con. Sau này, con sẽ lên xin Thầy xuất gia.

Trưởng lão: Được rồi, Thầy sẽ nhận con.

Bây giờ mấy con còn có gì hỏi tiếp đi mấy con. Mấy con có gì hỏi Thầy.


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

510-BAN KINH SÁCH TU VIỆN CHƠN NHƯ.

  510-BAN KINH SÁCH TU VIỆN CHƠN NHƯ. Kinh sách của Tu viện Chơn Như chỉ kính biếu không bán . Phật tử cần kinh sách của Tu viện Chơn Như ...