350- DUYÊN XUẤT GIA
(00:00) Phật
tử: Con trình bày với quý Phật tử là có những câu hỏi gì thắc mắc trực tiếp,
cứ trình bày với đức Trưởng lão để Trưởng lão giải nghi.
Kính xin đức
Trưởng lão từ bi hoan hỷ giải nghi, cũng như soi sáng cho chúng con.
Nam Mô Bổn
Sư Thích Ca Mâu Ni Phật.
Trưởng
lão: Mấy con ngồi ghế,
xá Thầy thôi!
Mấy con ngồi
ghế hết đi con. Mấy con về đây thăm Thầy, mấy con có điều gì mà mấy con cần hiểu
mà không hiểu, mấy con cứ hỏi, Thầy sẽ trả lời. Với những điều Thầy đã tu tập,
đã biết, Thầy sẽ trả lời mấy con để giải nghi cũng như giúp mấy con hiểu biết
thêm Phật pháp, làm mấy con sáng tỏ hơn. Các con cứ hỏi, tự nhiên đi mấy con, đừng
có ngại.
Phật tử 1: Bạch Thầy, con đã có một khao khát
được gặp Thầy từ lâu rồi. Bạn bè của con ở Ninh Thuận, cũng như ở Châu Đốc, ở
chỗ mà con đi làm từ thiện rất là đông. Con cũng xin mấy người đó đưa con đến gặp
Thầy từ lâu rồi. Nhưng mà vì con quá bận rộn trong công tác từ thiện, hết chuyện
này đến chuyện kia nên con vẫn chưa đi được.
Thì hôm nay,
bởi một nhân duyên, mà cũng lạ là con bị té, đau lưng, đang nằm ở nhà thì thầy
Duyên Tịnh làm cùng chỗ với con tới. Con mới nói là: "Phải chi thời
gian, trong thời gian tôi rảnh này tôi được tới Tu viện Chơn Như một lần".
Tại vì con vẫn biết là cuộc sống mình vô thường, những khi mình quyết định thì
mình quyết định cho lẹ, không biết có chuyện xảy ra thì mình sẽ ân hận. Thì thầy
Duyên Tịnh mới dàn xếp để chúng con cùng nhau đi lên đây gặp mặt Thầy.
(02:37) Có
những thắc mắc để nhờ Thầy hướng dẫn đường tu. Thì con có những câu hỏi đơn giản
thôi, nhưng mà con nghĩ là nếu Thầy giải đáp được cho con thì con sẽ có một con
đường đi rất là thẳng, không nhìn trái hay không nhìn phải nữa. Thật tình thì một
Phật tử kiếm cho mình một con đường tu, nhất là tụi con thì hay suy luận, cân
nhắc chuyện này, chuyện nọ, chuyện kia, phán đoán đúng sai. Do đó là con đường
tâm linh của mình, vì vậy mình phải cân nhắc. Hôm nay, con xin hỏi Thầy những
câu hỏi đơn giản thôi.
Thứ nhất là
từ lâu con có một tâm nguyện, nhất là sau khi mà con, mà con nghĩ trong từng
cái địa vị của con, trong từng bổn phận của con trong xã hội thì con cũng đã
chu toàn. Là một người công dân con vẫn rất là chu toàn. Một người con thì con
cũng lo cho con của con tới nơi tới chốn. Là một người con đối với bố mẹ thì
con cũng xây xong một nhà thờ cho bố mẹ con. Thì con nghĩ là trong từng bước
như vậy, cái bổn phận của mình đối với xã hội, đối với cộng đồng thì mình cũng
đã làm.
Còn chuyện
là làm từ thiện, phụng sự chúng sinh thì con cũng chỉ nghĩ, trong cái sở học sơ
cơ của con về Phật pháp thì con nghĩ vì chuyện phụng sự chúng sinh đối với một
Phật tử hay một tu sĩ là một việc làm nó miên viễn, nó kéo dài thì mình có thể
thu gọn nó lại để mình nghĩ tới đường tu tập của mình.
(04:25) Thì
con xin hỏi Sư Ông, thật tình ra trong kiếp này con có một khát khao rất là lớn,
phải trở thành một tu sĩ trước khi mất. Vì vậy con cũng nói thật với Thầy là
sau khi con lo nhà thờ cho bố mẹ con xong, con đi rất là nhiều chùa chiền,
nhưng mà con thấy những chỗ đó không phải là chỗ nơi cho con vào. Tại vì cái bản
chất của con là con thích sống lặng lẽ, con không chịu được sự ồn ào, con không
chịu được cái chỗ đông người. Vì vậy, con thấy là ở những cái chỗ đông người
thì con mệt chỉ chịu đựng nhiều hơn thôi. Thì như vậy thì không thoải mái thì
làm sao mình tu được.
Thêm nữa, những
công việc từ thiện, chỗ này nhờ, chỗ kia nhờ, cứ níu kéo con. Thì con xin hỏi
Sư Ông cái câu hỏi thứ nhất là con có thể thí phát quy y mà đồng thời con có thể
tiếp tục những công tác xã hội đó được hay không?
Trưởng
lão: Thầy sẽ trả lời,
được.
Một tu sĩ vẫn
làm được công tác xã hội từ thiện, chứ không phải không được, điều đó là cách
an ủi sự đau khổ của thế gian. Làm từ thiện tức là an ủi sự đau khổ của thế
gian, nên một tu sĩ vẫn làm, chứ không phải là không làm.
Nhưng nó có
những thời gian để cho người tu sĩ thực hiện được sự làm chủ sanh, già, bệnh,
chết của họ. Đó là mục đích của đạo Phật mà.
Cho nên vì vậy
con vẫn làm, nhưng mà đến lúc mà con khép mình trong một khuôn khổ để cho mình
đủ sức làm chủ thì chỉ có 7 tháng. Không lẽ 7 tháng mà con dừng lại không được
sao? Đó là cứu cánh cho bản thân mình.
Theo Thầy
thiết nghĩ, hiện giờ nó chưa đủ duyên thì con hãy làm từ thiện- an ủi sự đau khổ
của người khác.
(06:16) Mà
khi mà thấy cái duyên nó đủ, bởi vì cái chủng tử con vừa trình bày là con thích
sống độc cư, con thích sống trong sự im lặng, trong lặng lẽ một mình. Đó là cái
chủng tử để mà chứng đạo đó, là thích sống trong sự im lặng. Cái đó là cách tu
tập.
Cho nên mọi
người về đây mà xin Thầy, Thầy cho một cái thất sống trong một tuần lễ mà nếu
thích thú thì Thầy cho ở tu.
Còn sống một
mình mà không thích thú, thì Thầy biết là tâm động, người này chưa tu được đâu,
phải lo xả tâm ở ngoài cái động. Bởi vì xả tâm ở ngoài cái động có nhiều sự việc
làm cho mình giận hờn, buồn phiền, lo lắng thì ngay đó phải dùng tri kiến hiểu
biết mà xả, chứ không thể dùng thiền định mà được.
Còn người
thích sống độc cư một mình là người đó sẽ tu được. Khi đi sâu vào thì Thầy sẽ dạy
cách thức nhiếp tâm và an trú, con hiểu không?
Còn bây giờ
với người bị động như vậy, dạy nhiếp tâm an trú cũng vô ích, không đạt được.
Cho nên mình cần biết đặc tướng của người đệ tử của mình mà dạy họ, hướng dẫn họ
để cho họ đạt kết quả càng sớm càng tốt.
Do đó câu hỏi
của con, xuất gia là cái nguyện vọng của con tha thiết với nó. Đó là điều tốt.
Xuất gia có nghĩa là bỏ gia đình, bỏ nhà cửa, sống không gia đình, sống không
nhà cửa. Đó là nguyện vọng giải thoát rõ ràng. Mà hình ảnh xuất gia con đọc
trong sách 12 nhân duyên là đi vào cửa ‘Sanh’. ‘Sanh’ là
đời sống.
Đức Phật thời
xưa cũng đi vào cửa ‘Sanh’, bỏ cung vàng, bỏ vợ, bỏ cha mẹ, đi vào
một đất nước khác mà tu tập. Đó là bỏ cửa ‘Sanh’ mà đi vào.
Duyên ‘Sanh’ không có thì tất cả các duyên khác bị nghẽn lại.
Cho nên ước
nguyện của con là muốn xuất gia. Đó là ý muốn đi vào duyên ‘Sanh’ để
bẽ gãy tất cả các duyên khác. Đó là một cái tốt, Thầy khích lệ. Nếu mà có đủ
duyên, cứ xuất gia.
Cái duyên
làm từ thiện mà còn thì cứ làm.
Nhưng mà
hình ảnh xuất gia đó sẽ giúp con đi tới chỗ giải thoát. Không có gì đâu mà lo.
Rồi con cứ hỏi
thêm.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét