347- ĐƯỢC THÂN NGƯỜI VÀ GẶP ĐƯỢC CHÁNH PHÁP RẤT KHÓ NÊN PHẢI CỐ GẮNG
TU TẬP
(33:42) Cái cuộc sống chúng ta mấy con
thấy nó đâu có lâu đâu. Cái thời gian nó sáu bảy chục năm là nó chết, chứ nó
không thể nó lâu nữa. Mà có cao lắm thì một trăm, hay một trăm mấy tuổi là nó
cũng phải chết. Có người nào mà sống cả ngàn tuổi chưa? Chưa có! Như vậy chúng
ta mới thấy rằng được thân người là khó. Khó mà không biết bảo vệ để cho nó tan
hoại thành đất cát. Quá uổng!
Cho nên các
cụ bây giờ lớn tuổi rồi, thời gian nó còn ngắn quá. Bỏ hết đi, giao cho con
cháu làm gì làm, dẹp sạch hết đi. Dẹp hết, bỏ xuống hết! Chết không mang theo một
thứ gì cả hết. Chỉ làm sao cho mình chấm dứt luân hồi, chứ không khéo quý cụ
huân đi những cái thương ghét, giận hờn, buồn phiền, đó là cái nghiệp của quý cụ.
Khi thân này hoại diệt chết rồi, thì cái nghiệp đó tương ưng tái sanh từ đời
này đến đời khác không dứt quý vị. Rất là đau khổ!
Cho nên được
hôm nay có duyên, được nghe Thầy chỉ dạy, phải quyết tâm, có thân người là khó
lắm quý vị. Bao nhiêu tôn giáo ra đời, mục đích cũng giúp cho con người để
chúng ta bớt nỗi đau khổ. Nhưng bớt chứ không thể diệt hết đau khổ. Người ta dạy
chúng ta niệm Phật, cầu Phật gia hộ cũng giúp cho tinh thần của chúng ta được
an ổn. Nhưng mà sự thật đó biến chúng ta trở thành mê tín, dị đoan. Bởi vì Phật
nào cứu chúng ta được.
À! Cho nên tất
cả những cái điều kiện như vậy để giúp chúng ta an ổn tinh thần. Cho nên người
ta nói tôn giáo là nhu cầu cần thiết cho tinh thần của chúng ta. Bởi vì chúng
ta sống có tinh thần của chúng ta. Cho nên vì vậy đó, mà khi nó an ủi chúng ta
được cái này kia thì chúng ta mới thấy sống được. Còn cái tinh thần mà chúng ta
nó tuyệt vọng cuối cùng chúng ta tự tử. Có một số người, người ta tuyệt vọng
người ta tự tử, tinh thần người ta không còn chỗ sống, người ta bỏ thân người
ta chết một cách rất là đau đớn. Còn chúng ta có con đường của Phật dạy rõ
ràng, cụ thể cách thức của chúng ta để làm chủ sự sống chết. Mà tại sao chúng
ta không theo những cái người có kinh nghiệm đó để dạy chúng ta làm chủ sự sống
chết? Không phí, không uổng cuộc đời của chúng ta.
(36:09) Cho nên hôm nay Thầy khuyên quý
Phật tử có duyên về gặp Thầy thì hãy cố gắng cứu mình. Thầy không cứu được các
Phật tử, mà chính các Phật tử tự cứu mình. Trên thế gian này không có tôn giáo
nào dạy như Phật giáo để chúng ta tự cứu mình bằng cách chúng ta tập luyện. Rồi
chúng ta muốn chết, muốn sống hồi nào là do quyền của chúng ta, chứ không có một
người nào mà cứu chúng ta đâu. Cho nên chúng ta hãy bỏ xuống, bỏ xuống hết tất
cả mọi cái. Chết đi không mang theo một vật gì như lúc nãy Thầy đã nói.
Thì bây giờ,
các con hãy nỗ lực cứu mình bằng cách ngay bây giờ phải đến thưa hỏi một vị thiện
hữu tri thức cách thức như thế nào mà chúng con xả được tâm, mà chúng con làm
chủ được bệnh, mà chúng con làm chủ được già yếu, mà chúng con làm chủ được lúc
muốn chết là chết, muốn sống là sống, thì sẽ hỏi. Vị đó sẽ dạy cho mình đi từng
bước từ thấp đến cao, từng cái pháp mà mình tu tập được cho đến những cái pháp
mà mình hiện giờ nghe nói tên nhưng mà mình không làm được.
(37:28) Như Thầy nói như thế này, cái
pháp nghe nói tên thì mấy con nghe được mà bây giờ mấy con không làm được. Người
ta nói Thiên Nhãn Minh, nghĩa là nói có một cái đôi mắt nhìn khắp vũ trụ, thì mấy
con nghe cái tên Thiên Nhãn Minh thì mấy con biết chứ mấy con không thể nhìn vũ
trụ. Cách vách thì bên kia không thấy, thì như vậy làm sao mà Thiên Nhãn Minh.
Người ta nói
Túc Mạng Minh thì mấy con nghe cái tên đó nhưng mà mấy con sống không thực hiện
được cái Túc Mạng Minh. Tại sao vậy? Tại vì bây giờ mấy con biết đời trước mấy
con là ai chưa? Ở làng nào, xã nào, xứ nào, nước nào, biết chưa? Chưa biết! Như
vậy Túc Mạng Minh mấy con biết có cái tên, nhưng mấy con không sử dụng được nó.
Nhưng mọi người mấy con có đủ ở trong đầu mấy con hết. Tất cả cái đó mấy con có
hết, không có người nào không có.
Đó! Mấy con
thấy không? Mình có sẵn mà không biết sử dụng. Cũng như có một người, người ta
mua cho mấy con một cái máy vi tính, người ta đưa mấy con, mấy con không biết sử
dụng thì cũng chỉ để đó hoài công mà thôi. Cái máy đó mấy con biết nó ở đâu
không? Trong cái đầu của mấy con nè. Nhưng mấy con không chịu học, không chịu
biết cách sử dụng nó, thì để nó chết mấy con cũng chôn nó dưới đất thôi, không
làm gì hết.
(38:56) Quá quý mấy con! Nghĩa là chúng
ta được làm người là rất quý. Nó có một bộ máy rất tinh vi, thế mà có người dạy
chúng ta thì chúng ta cố gắng đi học để chúng ta về sử dụng nó chứ, sử dụng nó,
nó lợi ích cho mình rất lớn. Bệnh đau đuổi đi hết, già không lụm cụm, quắc thước,
không có run rẩy, đi không sợ té, lỗ tai không điếc, ai nói nhỏ cũng nghe. Còn
già mấy con lần lượt rồi lỗ tai nó không nghe, con mắt thì nhìn xa không được,
ngó xuống không thấy xa được. Các con thấy quá khổ! Rồi đầu óc thì quên trước, quên
sau, không nhớ. Các con thấy đó là cái khổ. Mà người ta tu hành thì người ta
làm chủ già, cho nên những cái đó không già, rất là sáng suốt. Cho nên phải tu,
mấy con sẽ không khéo mấy con già rồi, mấy con sẽ thấy cái điều đó nó tới với mấy
con, không chạy khỏi. Cho nên phải nỗ lực, giao hết con cháu, nhà cửa, tất cả mọi
cái để rồi lo tu tập. Lo tu tập mấy con!
Đừng nghĩ rằng
tôi sẽ khỏe khoắn, tôi sẽ như thế này, thế khác. Chưa đâu, chưa tới đâu! Chừng
mà nó đến một cái cơn bệnh như bán thân, mấy con nằm liệt đó, mấy con sẽ thấy nỗi
khổ của một người bán thân. Nhồi máu cơ tim, mấy con thấy nó mệt, nó như thế
nào, thì mấy con sẽ tiếp nhận những cái bệnh đó, mấy con thấy khổ vô cùng. Còn
bây giờ mấy con chưa bệnh, mấy con chưa biết cái khổ đó đâu. Nhưng mấy con đến
trực tiếp với những người bệnh đau, những cái bệnh ngặt nghèo đó mấy con thấy
khổ vô cùng. Mình không bệnh nhưng mình nhìn thấy cái khổ của cái người bệnh
đó, mình biết rất rõ mấy con.
Cho nên đối
với Thầy, Thầy khuyên mấy con hãy cố gắng tu mấy con, đời không có gì cả hết
đâu, không mang theo một thứ gì hết, chết rồi bỏ xuống hết, không có gì. Con
cái có thương gì đi nữa, nó cũng không đi theo mấy con được. Các con biết một
người mẹ thương con và một người con thương mẹ, thương cha. Không có cha mẹ mà
không thương con, mà không có con nào mà không thương cha mẹ. Nhưng thử hỏi mấy
con bệnh đau, con mấy con nó có đau thế cho mấy con được không? Không được! Con
của mấy con đau, mấy con thương con cách gì mấy con nói: “Con đau, mẹ đau thế
cho con nè”, thì cái bệnh đó nó có nhảy qua bên con được không?
Cho nên không ai đau thế cho ai được, không ai cứu ai được mà chỉ có chính bản
thân mấy con cứu thôi. Mấy con hiểu điều đó mà phải nỗ lực tu tập mấy con, đừng
có vui chơi, đừng có thích. Thời gian nó qua rồi, lấy lại không được mấy con.
Tấc bóng
thời gian một tấc vàng
Tấc vàng
tìm được không gì khó
Tấc bóng
thời gian khó hỏi han
(41:46) Bây giờ gặp Thầy, hồi nãy mấy
con đến đây gặp Thầy, cái thời gian qua rồi, thì không còn hồi nãy nữa. Mà bây
giờ hiện tại, bây giờ đang hiện tại, tương lai không biết mấy con còn để mà sống
trong tương lai nữa hay không? Cho nên xét thấy như vậy phải thu liễm thân tâm
của mình, xin Thầy một cái thất để sống độc cư trọn vẹn. Chỉ có độc cư trọn vẹn,
mấy con mới thấy từng tâm niệm của mình. Chứ sống đi ta bà như thế này thì
không bao giờ thấy được tâm niệm của mình đâu mấy con.
Đến đây cũng
là những cái lời khuyên của Thầy để giúp cho mấy con biết cuộc đời của mình mà
ráng tu tập. Hôm nay, mấy con về thăm Thầy, Thầy rất cám ơn mấy con, nhưng Thầy
có lời khuyên mấy con cố gắng tu tập. Đến đây Thầy xin chấm dứt buổi nói chuyện
với mấy con hôm nay. Nó không phải bài pháp gì, mà đó là lời khuyên của Thầy
thôi mấy con.
(42:52) Mấy con nhớ! Cuối cùng Thầy xin
nhắc lại cái câu như thế này: “Tâm bất động, thanh thản, an lạc, vô sự”.
Và cái câu mấy con tác ý nói đó, đó là Như Lý Tác Ý mấy con. Như cái lý tâm bất
động, thanh thản. Hằng ngày có chuyện gì thì mấy con nhớ cái câu đó, bất cứ
chuyện buồn, chuyện vui gì, thì mấy con: “Tâm bất động, thanh thản, an lạc,
vô sự. Vui buồn là thế gian, chúng ta là người biết Phật pháp thì tâm bất động,
thanh thản, an lạc, vô sự”.
Đau nhức
trên thân của mấy con cũng vậy: “Thọ là vô thường. Tâm bất động, thanh thản,
an lạc, vô sự”. Câu đó sẽ giúp mấy con thoát khổ, mấy con ghi nhớ nhiêu đó
để cứu khổ mấy con. Còn muốn tu thì hãy đến gặp Thiện hữu tri thức giúp đỡ cho
tu từ thấp đến cao. Còn ở nhà thì mấy con chỉ nhờ câu đó giúp cho mấy con trong
những cơn nghiệp đau khổ về thân, về tâm, thì mấy con nhớ câu đó mà cứu mấy
con.
Thầy chỉ
trao cho mấy con một cái phương pháp nhỏ để giúp cho mấy con thoát khổ bằng
cách thoát khổ nhân quả của mấy con mà thôi. Mấy con nhớ kĩ để cứu khổ mấy con,
Thầy không theo cứu khổ mấy con được đâu. Đến đây Thầy xin chấm dứt mấy con.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét