348- PHẬT TỬ THƯA HỎI PHÁP THẦY
(43:59) Phật
tử 1: Dạ cô Hoa
đây muốn hỏi Thầy một câu ạ!
Trưởng
lão: À! Con hỏi
đi con.
Phật tử
2: Dạ! Thầy giảng
là Không Tưởng khác với Tự Tâm, thì làm sao mà mình biết được mình lọt vào cõi
Không Tưởng hay là cõi Tự Tâm?
Trưởng
Lão: À! Biết chứ
con. Cái tâm mình thanh tịnh là cái ý thức của mình ai nói gì mình không buồn
giận, đó là tâm thanh tịnh. Con hiểu không? Cái tâm thanh tịnh mà. Còn Không Tưởng,
con ngồi đây thì ý thức không có niệm gì hết. Con hiểu không? Thì đó là Không rồi
chứ gì? Tức là Không Tưởng rồi đó con!
Phật tử
2: Thì mình sẽ
thấy khác nhau như thế nào?
Trưởng
Lão: À! Mình thấy
rất là khác. Khi mà ở trong Không Tưởng, con thấy mình ngồi đây, cũng như bây
giờ cái hình ảnh ở đâu nó hiện lên. Bắt đầu, thí dụ như trong 30 phút thì chưa
có. Từ 1 giờ, 2 giờ trong Không Tưởng nó hiện tất cả những cảnh giới ở đâu nó
hiện lên, con sẽ thấy ở trên vách, nó hiện lên rất rõ, mà không trên vách nữa
nó cũng hiện ra những cái hình ảnh đó. Hoặc là con ngồi đây mà nghe âm thanh
nói ở trong tai con, mà không ai nói mà con nghe ở trong, thì đó là thinh tưởng.
Nó xuất hiện
18 cái loại tưởng chứ không phải một tưởng đâu. Đó là con lọt ở trong Tưởng rồi,
Không Tưởng rồi nó mới hiện ra đó. Còn không lọt trong Không Tưởng mà ý thức
thì nó không có. Con hiểu không?
(45:02) Cái tâm của mình. Bây giờ Thầy
nói cho mấy con nghe nè. Cái ý thức là một trong sáu cái thức, mà sáu cái thức
nó gồm lại mới gọi là Tâm. Nói cái tâm thì mấy con phải nói: Nhãn thức, Nhĩ thức,
Tỷ thức, Thân thức, Thiệt thức, rồi Ý thức. Phải không? Sáu cái này nó gồm lại
gọi là Tâm thức, chứ không phải tâm là nó có riêng. Mà ý thức là cái ý của con
suy nghĩ thế này, thế kia là ý thức. Con mắt nó phân biệt được cái cây này, cây
kia, cây nọ. Hiểu không con? Con hiểu chưa con?
Đó, cho nên
Thầy nói cho con biết cái tâm thì nó gồm sáu cái thức, mà cái ý thức thì có một
mình nó, ý thức nó chuyên nó suy nghĩ, nó phóng niệm từ ở trong những cái tàng
thức của nó. Nó huân, nó thấy, nó nghe, bây giờ nó phóng ra, nó nghĩ, nó nhớ
cái này, nhớ cái kia lại, đó là cái ý thức. Còn cái tâm nó gồm sáu cái thức.
Con mắt con mà thấy cái đó để rồi nó thu thập vào thì đó nó thu vô cái tàng thức
của nó thì con mắt. Cái lỗ tai nó nghe âm thanh, nó thu vào để một lát nữa cái
ý thức nó móc ở trong cái kho đó ra, nó mới nói: "Hồi nãy nó nghe
cái âm thanh đó nói chửi mày đó", thì mình tức lên, thì đó là nó
tu tập, nó chứa ở trong đó để nó sanh ra những cái vọng tưởng mấy con. Hiểu
không? Cho nên phải phân biệt cho rõ cái nhóm này. Lúc nào có dịp nào có rảnh
Thầy sẽ dạy cho mấy con hiểu cho thông suốt luôn.
(46:35) Phật
tử 3: Thưa Thầy,
cháu nó sang Mỹ học năm này cũng được 5 năm rồi. Cháu nó mới tốt nghiệp ở bên Mỹ
rồi, giờ cháu nó đang học Cao học ở bên Mỹ. Cháu nó được về chơi một tuần lễ ạ.
Trưởng
lão: À! Thôi
ráng học đi con, rồi sau khi rồi có duyên tu.
Phật tử
3: Thưa Thầy! Nếu
cháu có duyên tu thì con xin cô Út 10 quyển Đường Về Xứ Phật để cho cháu nó
mang sang để nó nghiên cứu ạ.
Trưởng
lão: Đúng rồi mấy
con nhớ xin sách nghe con. Xin sách về nghiên cứu.
Con giữ gìn
Năm giới, con ước nguyện cho mẹ con theo cái năm giới thiện đó sẽ tái sanh luân
hồi vào cái cảnh giới thiện. Chứ còn mình cầu nguyện không có được đâu, mà mình
chỉ ước nguyện. Mà ước nguyện con phải có một cái cơ bản, là trong cái ngày mà
con ước nguyện cho mẹ con, trong ngày làm tuần hay hoặc là ngày chết, con sẽ
trong gia đình sống đúng Năm giới luật của Phật, Năm giới cơ bản đó. Sống đúng
năm giới, ước nguyện cho mẹ tôi sẽ tái sanh nơi đó cũng đều gặp được năm cái điều
thiện này. Cái phước báu lắm con. Còn bây giờ con không có giữ gìn Năm giới,
con ước nguyện thì nó không đạt được đâu. Bởi cái gốc đó, mình giữ gìn Năm giới.
Phật tử
4: Dạ, thưa Thầy,
vậy là ba mẹ con chết lâu rồi ước nguyện cũng được phải không Thầy?
Trưởng lão: Cũng được con. Nghĩa là con ước
nguyện, bây giờ đã tái sanh luân hồi ở đâu, làm con cái ai đó, thì ngay đó con
ước nguyện ở đây. Bởi vì cha mẹ là cái chùm nhân quả, cho nên con ước nguyện
thì ngay đó ông bà sẽ có người đó mang đến cái bộ sách Thập thiện hoặc là Năm
giới. Thì bắt đầu ông bà đọc thấy thích quá, thì tức là thích là đã sống rồi đó
con. Con hiểu không?
Cho nên mình
hồi hướng, mình ước nguyện để đem lại cái đó quý lắm đó con, để đền đáp công ơn
đó mấy con. Cha mẹ mất rồi không làm gì được, thì phải ước nguyện cái điều đó
là tốt nhất.
Phật tử
5: A Di Đà Phật!
Cái căn cơ của con cũng biết tu từ nhỏ, mà hiện tại tới bây giờ con cũng biết
là những cái trở ngại nó đến, nhưng con cũng ráng cố gắng. Thầy cho con xin một
lời pháp để cho con tiến trong cái đạo như thế nào?
Trưởng
lão: À! Cái
hoàn cảnh mình giải quyết chưa có ổn, mình ước nguyện, ước nguyện sao trong cái
hoàn cảnh này càng ngày càng thuận tiện để còn những cái phút cuối cùng con được
rảnh rang để về gặp Thầy, để Thầy hướng dẫn cho tu tập. Con hằng đêm con ước
nguyện, thì tự nhiên hoàn cảnh gia đình con bắt đầu nó thuận dần dần.
Phật tử
5: Dạ! Thì bây
giờ con cũng thấy nó giảm rất nhiều.
Trưởng
lão: Đó! Đó! Là ước
nguyện của mình. Đó, thì con sẽ thấy nó giảm lần. Để tới chừng mà nó đàng hoàng
thì con đi.
Phật tử 6: Dạ thưa Thầy! Thầy dạy lại cho con.
Ông chồng con ổng cũng nằm một chỗ, con muốn quá mà con đi không được.
Trưởng
lão: À! Con ước
nguyện. Con ước nguyện sao cho gia đình con nó thuận tiện để con nỗ lực con tu
hành cho được. Thì con ước nguyện cho chồng con đang nằm một chỗ đó, nó sẽ được
mạnh khỏe, thì nó sẽ được mạnh khỏe con. Nghe không?
(49:57) Phật
tử 7: Thưa! Cho
con hỏi: Ví dụ như hồi đó có lần con ngồi thiền, nhưng mà ngồi một hồi cái có
ông Phật cứ quay vòng vòng vậy nè. Và cũng thưa Thầy là: “Thở vào tôi biết
tôi thở vào, thở ra tôi biết tôi thở ra”. Rồi tự nhiên hồi chừng 5 phút là
có ông Phật cứ quay vòng vòng. Cái đó là do vọng tưởng hay sao Thầy?
Trưởng
lão: Đó là cái
sắc tưởng nó hiện ra cái ông đó con, nó hiện ra nó quay vòng vòng quanh con, là
sắc tưởng.
Phật tử
7: Nhưng mà
mình dẹp nó sao Thầy?
Trưởng
lão: À! Mình
tác ý: “Đi đi, ở đây tao không có nhận Phật mày đâu, Phật tưởng tao không nhận”.
Phật tử
7: Con cũng có
nói: “Vọng tưởng này mày đi đi”, nhưng mà sao nói mà nó không có áp phê
hay sao đó.
Trưởng
lão: Nó không hết
hả? À! Nó không hết! “Như vậy tao không ngồi thiền nữa, tao đi”. Con
đứng dậy đi kinh hành.
Phật tử
7: Dạ! Tại vì tối
cỡ 10 giờ, trước khi đi ngủ, tại hồi đó có làm, bây giờ con nghỉ.
Trưởng lão: À! Con đứng dậy con đi kinh
hành cũng 10 vòng gì đó thì nó hết.
Phật tử
7: Dạ! Thầy cho
con hỏi: Ví dụ mình đi kinh hành, mình nói: “Thở vào tôi biết tôi thở vào,
thở ra tôi biết tôi thở ra”, rồi mình cứ đi như vậy?
(51:036) Trưởng
lão: Rồi, đi
như vậy thôi, cứ biết hơi thở ra vô, mình vừa đi vừa biết hơi thở thôi, đừng
chú ý dưới bàn chân. Tức là mình lấy hơi thở để mình tu.
Phật tử
7: Dạ! Như hồi
nãy Thầy nói là: “Thở vào tôi biết tôi thở vào”. Là mình đi sao để mà vô
vọng tưởng đó Thầy? Dạ, cái đó là sao Thầy?
Trưởng
lão: À! Vọng tưởng
thì cái ý của mình nó chưa ly dục, ly ác pháp thì nó khởi niệm ra. Thì nó khởi
ra, mình cứ nhớ, khi mà có cái niệm mấy con nhắc: “Hít vô tôi biết tôi hít
vô, thở ra tôi biết tôi thở ra”, rồi con nương vào hơi thở, con biết hơi thở
ra vô. Nó có vọng tưởng nữa, thì con nhắc nữa.
Phật tử
7: Thí dụ như
là mình cảm nhận hơi thở lên xuống, thì cái đó là vọng tưởng hay là sao?
Trưởng
lão: Không phải!
Cái đó không phải con. Cái đó là cái cảm nhận của mình hơi thở lên xuống, chứ không
phải vọng tưởng. Vọng tưởng là một cái niệm gì đó. Như bây giờ con ngồi con hít
thở mà con nhớ đến ba mẹ con, đó là vọng tưởng.
Phật tử
7: Dạ, con thì
nhớ tới ông Phật quay quay.
Trưởng
lão: À! Con nhớ
đến ông Phật quay quay cũng là vọng tưởng.
Phật tử: Dạ đúng! Dạ con cảm ơn Thầy!
Phật tử 8: Ba có muốn hỏi gì không? Ba muốn
nói với Thầy gì không?
Trưởng
lão: Có nói gì không
con?
Phật tử 1: Tuổi lớn rồi, Thầy khuyên lo tu cho
kịp thì thôi.
Trưởng
lão: Ừm, đúng vậy!
lo tu cho kịp. Cứ giữ cái tâm bất động đó là có chết mình cũng ở trong tâm bất
động. Nhớ vậy thôi. Đủ rồi!
Phật tử
1: Mấy năm trước
lên đây khỏe, nay yếu lần rồi.
Trưởng
lão: Yếu rồi.
Thầy thấy đi không có nổi rồi. Nó sắp sửa đó.
Phật tử
1: Dạ, chào Thầy
khỏe mạnh ha.
Trưởng
lão: Rồi, Thầy cảm
ơn! Thôi, mấy con về!
HẾT BĂNG

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét