Chủ Nhật, 11 tháng 6, 2023

336- ĐỜI SỐNG CỦA NGƯỜI CƯ SĨ

 

336- ĐỜI SỐNG CỦA NGƯỜI CƯ SĨ

(13:33) Nhưng mấy con còn là cư sĩ, còn là gia duyên thì mấy con chưa có tập được, chưa tập được! Nhưng mấy con có thể tập để cho mình có cái cơ bản, sau này có cái duyên tu tập để mình đi sâu. Thì ban ngày thì mấy con sống làm việc bình thường tất cả mọi việc y như cuộc sống của mấy con, nhưng mấy con sống trong cái tri kiến nhân quả. Để mọi chuyện xảy ra mấy con xả được tâm của mình không giận hờn, phiền não, không đau khổ. Biết nhẫn nhục, biết thương yêu, biết tha thứ, phải không? Mấy con có đủ cái trí tuệ, cái tri kiến như vậy thì mấy con đã được giải thoát cái đời sống của mấy con rồi.

(14:12) Nhưng những buổi tối, buổi khuya mấy con ngủ. Trước khi ngủ, mấy con tập cho có căn bản là mấy con tập nhiếp tâm. Để làm chi? Để cho mình, thân mình có bệnh mình cũng đẩy lui được, cũng đỡ tốn tiền thang thuốc. Phải không? Mấy con đỡ. Nếu mà đẩy lui được bệnh thì mấy con đâu có tốn tiền bác sĩ nhà thương đâu, có phải không? Mà do đó những buổi tối mấy con bỏ ra 30 phút mấy con tập. Mấy con tập với cái câu, cái phương pháp tập, phương pháp tập của mấy con. Đầu tiên thì mấy con tập cho an trú được cái tâm của mấy con, thì mấy con nhắc: “An tịnh tâm hành tôi biết tôi hít vô, an tịnh tâm hành tôi biết tôi thở ra”. Rồi mấy con hít vô thở ra cái hơi thở ấy gì. Mấy con hít vô thở ra 5 hơi thở, 5 hơi, hít vô thở ra. Đếm đủ 5 hơi thở cái mấy con tác ý lại: “An tịnh tâm hành tôi biết tôi hít vô, an tịnh tâm hành tôi biết tôi thở ra”, rồi mấy con hít vô thở ra 5 hơi thở nữa. Tập một thời gian mấy con thấy nó không còn niệm xen vô, thì tức là mấy con nhiếp tâm được rồi. Khi mà nhiếp tâm được rồi thì mấy con tập cho an trú cái thân của mấy con. Nhiếp cái thân của mấy con cho nó an trú.

(15:22) Thì mấy con thay đổi cái câu mà tâm bằng cái thân: “An tịnh thân hành tôi biết tôi hít vô, an tịnh thân hành tôi biết tôi thở ra”. Rồi mấy con cũng hít vô thở ra 5 hơi thở, rồi tác ý câu đó nữa. Cuối cùng 30 phút mấy con đã đạt được cái sự an của cái thân của mấy con. Thì khi mà mấy con tác ý được như vậy mà không có một niệm nào xen vô ở trong cái tâm của mấy con, thì đó là mấy con đã an trú được thân. Mà an trú được thân thì khi mà cái thân có đau thì mấy con cứ nhắc: “An tịnh thân hành tôi biết tôi hít vô, an tịnh thân hành tôi biết…​”, rồi cứ hít ra thở vô, đau mặc đau. Bây giờ thí dụ cái đầu mấy con nhức thì biết nó nhức đó, nhưng mà phải biết cái hơi thở rồi tác ý, rồi nhiếp trong hơi thở tác ý, thì mấy con cứ ôm pháp, ôm pháp tu thì cái bệnh nó sẽ hết, phải không?

Thì nó có hai phần, thì cái phần thứ nhất là mấy con đối trị được cái tâm. Phần thứ hai thì buổi tối với buổi khuya mấy con ngủ, mấy con thức dậy, mấy con tập. Mấy con tập để đuổi bệnh, thì khi mà tập được như vậy thì mấy con thấy có hai phần lợi. Lợi thứ nhất là cuộc sống mấy con không khổ, không giận hờn phiền não, không có ai cám dỗ mấy con được gì hết. Mấy con được giải thoát được cái tâm của mấy con trong cuộc sống. Và phần thứ hai thì mấy con làm chủ được bệnh của mình. Khi có bệnh thì mấy con nhiếp tâm ở trong cái hơi thở rồi câu tác ý đó mấy con làm chủ được cái thân của mấy con, đẩy lui được bệnh. Hai cái đó là đủ rồi.

Chứ mấy con muốn chết, muốn sống thì mấy con phải xuất gia như Thầy. Phải bỏ hết gia đình giao lại cho con cái làm gì làm, thì mấy con mới đến đây, mấy con mới tu cao hơn. Để cho mấy con muốn chết hồi nào chết, muốn sống hồi nào sống. Đó là dành riêng cho những bậc xuất gia. Chứ còn cư sĩ của mấy con tu tập nhiêu đây thôi.

(17:09) Ngày thì mấy con sống bằng cái sự hiểu biết để xả tâm, để đem lại cái sự giải thoát cho cho cuộc sống của mấy con. Đêm mấy con tập để đẩy lui bệnh. Nó có hai phần. Bởi vì ban đêm mấy con không tập thì mấy con cũng ngủ, cũng phí uổng. Mấy con tập chút chừng 30 phút, rồi mình ngủ có sao đâu. Khuya mà thức giấc dậy nó không ngủ thì tập, tập 30 phút. Cứ vậy mấy con tập hoài, tập riết mới được. Mà nó được rồi thì mấy con đời sống thì không buồn phiền, mà bệnh đau thì đẩy lui. Vậy là hạnh phúc rồi, phải không? Đời sống của cư sĩ mấy con được nhiêu đó là mấy con hạnh phúc rồi. Cố gắng tập. Nghe lời Thầy mấy con. Mấy con sẽ tập, mấy con sẽ đem lại sự lợi ích cho bản thân của mấy con. Còn mấy con không tập thì mấy con phải tốn tiền thuốc. Mấy con giận hờn, mấy con khổ, mấy con ráng chịu, chứ Thầy không chịu thế cho mấy con được, phải không? Mấy con nhớ kỹ chưa?

Mấy con đứa nào cũng phải ráng mà tập, bởi vì đức Phật nói, đức Phật nói: “Các con tự thắp đuốc lên mà đi, ta chỉ là người hướng đạo mà thôi”. Thầy bây giờ cũng vậy. Mấy con phải tự giác, tự tu tập chứ thầy không thể tu dùm mấy con được. Không thể tu thay được, tự mấy con tu. Đó như vậy thì mấy con nghe hiểu cách thức như vậy rồi, mấy con ráng, mấy con ráng. Mỗi lần đến đây là có cái duyên lắm. Phải không mấy con? Có duyên mới đến thăm Thầy chứ. Mà thăm Thầy thì phải đem lại sự lợi ích thiết thực cho mình. Mà thiết thực cho mấy con là đem lại sự bình an cho gia đình của mình mấy con. Bản thân của mình, rồi gia đình của mình nó không khổ, thấy không, mấy con nhớ chưa? Nhớ kỹ những lời Thầy dạy, về rồi tìm những cuốn sách đạo đức mà học. Đạo đức nhân quả đó mấy con, để học cho biết nhân quả. Chớ còn không học mình làm sao mình biết nhân quả đâu. Phải không? Cho nên tìm những bộ sách đạo đức nhân quả. Thầy sẽ lần lượt, Thầy cho tái bản những cái bộ sách đạo đức để khi mấy con đến rồi Thầy phát cho người tập tập, làm món quà (Thầy cười). Món quà nhân quả mấy con. Phải không?!

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

510-BAN KINH SÁCH TU VIỆN CHƠN NHƯ.

  510-BAN KINH SÁCH TU VIỆN CHƠN NHƯ. Kinh sách của Tu viện Chơn Như chỉ kính biếu không bán . Phật tử cần kinh sách của Tu viện Chơn Như ...