335- THƯƠNG NGƯỜI THÂN TRONG THẤT CHUYÊN TU
(08:00) Cho
nên đạo Phật biết được bốn sự đau khổ này. Vì vậy mà đức Phật mới lìa bỏ cung
vàng điện ngọc, lìa bỏ vợ con mình, rồi đi vào một cái đất nước khác. Sợ ở đất
nước mình, vợ con rồi này kia đến thăm, mà vợ con đến thăm làm sao tu được mấy
con. Cũng như bây giờ mấy con đến thăm một người thân các con đang tu ở đây, mà
mấy con muốn gặp thì rất tội cho người đó mấy con. Cứ mấy con để im cho người
ta tu cho xong cái đã. Tu xong rồi sẽ gặp, có gì khó khăn đâu. Miễn họ hỏi thăm
Thầy là họ đã mạnh khỏe là được rồi. Cho nên đức Phật lúc bấy giờ rất sợ ở nước
mình cho nên đi qua một cái nước khác ở, để cho vợ con không có biết, không đi
vào trong rừng. Chứ vợ con làm sao không thương? Cho nên khi biết còn ở trong đất
nước mình thì mình sẽ đi. Cũng như bây giờ mình ở Việt Nam, bây giờ dù ở Tây
Ninh hoặc là ở Đồng Tháp, thì chắc là bà vợ cũng lần lượt tới thăm. Cho nên ông
đi qua bên Pháp ông ở, thì bà vợ chắc đi không nổi, có phải không? Đi qua một
nước khác rồi. Do đó đức Phật cũng biết được con đường tu, cho nên đi, bỏ nước
đi qua nước khác ở tu. Sau khi tu chứng rồi, đức Phật mới trở về thăm cha và dạy
cho vợ con mình tu chứng quả A La Hán hết mấy con.
(09:21) Còn
khi mà đang tu thì nhất định là cắt bứt không gặp. Đó là cái Tu viện của Thầy
hôm nay cũng tổ chức như vậy mấy con. Cho nên mấy con thương những người thân
mình đi tu, mấy con đến đây thăm là quý rồi. Nhưng mấy con đừng gặp, mấy con đừng
gặp mấy con, để cho cái người, người ta đang tu mà người ta gặp thì nó bao những
cái tâm người ta đã xả ra, đã ly dục ly ác pháp, coi như nó gần cạn mà khi gặp
nó tràn đầy rồi. Cũng như một cái hồ mà chúng ta tát nước, chúng ta tát nước gần
cạn rồi, bỗng dưng chúng ta lại khai cho nước vô thì nó đầy trở lại mấy con. Tội
người ta sẽ xả ra một thời gian dài mới hết. Cho nên mấy con thương người tu
hành cực khổ lắm mấy con. Sống một mình, ăn ngày một bữa, không nói chuyện với
ai hết, để cho chúng ta gạn lọc từng cái tâm tư. Còn bây giờ mấy con sống, mấy
con đi tiếp duyên, mấy con nói chuyện thì bình thường quá đâu có gì đâu.
Nhưng mà cái
người mà tu hành, người ta sống một mình, người ta từng cái tâm niệm người ta ở
trong này nó mới hiện ra. Nó hiện ra người ta mới gạn, người ta tác ý, người ta
xả nó. Cho nên cái tâm lần lượt nó thanh tịnh, nó không còn tham sân si và ly dục
ly ác pháp. Cho nên tu hành phải sống độc cư, chứ còn tiếp duyên thì không bao
giờ tu hết. Cái tâm chúng ta nó chứa dữ lắm, nó chứa nhiều lắm mấy con. Cho nên
mình sống độc cư để mình gạn lọc từng tâm niệm, từng tâm niệm. Hàng ngày biết
bao nhiêu niệm nó khởi ra mấy con. Mình ngồi im coi, nó nhớ nhà, nó nhớ con, nó
nhớ cái, nó nhớ những người thân. Rồi nó nhớ những chuyện tào lao nữa chứ đâu
phải nó nhớ nhiêu đó đâu. Nhớ nhiều lắm. Cho nên cố gắng hàng ngày tác ý.
(11:02) Tác
ý là cái phương pháp Như Lý Tác Ý của đạo Phật dạy chúng ta lấy ý thức mà đuổi
nó. Ví dụ như bây giờ trong đầu Thầy có một niệm nhớ mẹ mình, khởi lên thương mẹ
mình, mẹ mình cực khổ nuôi mình thì nhớ cái niệm. Cái niệm nó khởi ra thì ngay
đó Thầy tác ý: “Tâm bất động, thanh thản, an lạc, vô sự. Tất cả là ái
kiết sử, là nhân quả. Tại sao mày không biết một kiếp người thì nó có một cha một
mẹ, mà nhiều kiếp thì nó có nhiều cha mẹ. Tại sao cha mẹ nhiều kiếp mày không
nhớ, mày nhớ một kiếp này?”. À do đó mình gạt nó, mình luận để cho nó đi mất.
Rồi nó đi, rồi nó trở lại, nó tái đi tái lại chớ đâu phải nó đi cái nó đi luôn
đâu. Nó hay quanh trở lại lắm.
Cho nên
chúng ta lại bền chí, đuổi nữa, đuổi hoài: “Tâm bất động, thanh thản,
an lạc, vô sự. Tất cả là niệm tái sanh luân hồi, là đau khổ”. Đó, mình tác
ý như vậy thì nó lại im lặng cho mình. Và nó im lặng một chút thì nó lại có niệm
khác chứ con, rồi mình lại đuổi nữa. Mà ngày ngày rồi đuổi như thế này suốt bảy
tháng sống độc cư, suốt bảy tháng. Mà bảy tháng mà ngồi đuổi như thế này mà
không hết thì bảy năm. Các con thấy không? Bảy năm thì phải hết chứ sao, bởi vì
bền chí quá mà. Chớ mấy con vô tu có một tuần lễ ra các con nói chuyện thì thôi
không hết, có phải không? Cho nên vì vậy mà chúng ta vào tu là chúng ta quyết định
sống chết, thì chúng ta sẽ đuổi sạch. Đơn giản mình đuổi nó mà, chớ mình có làm
gì nó đâu. Đuổi riết nó phải hết à.
(12:40) Mấy
con thấy cái tâm của mình nó hay khởi nghĩ cái này kia gì thì phải đuổi cái đó
hết, mà đuổi hết thì nó hết. Nhưng nó còn một cái khó nữa đó là cái tâm buồn ngủ.
Mấy con đuổi hơi cái thấy nó không vắng bóng cái nó gục á, nó gục đó. Bởi vì
cho nên nó phải có cái phương pháp phá cái tâm buồn ngủ. Phá cái tâm buồn ngủ
nó tỉnh rồi thì nó mới có niệm, nó có vọng tưởng. Cho nên mình ngồi mà nó tỉnh
táo thì phải đuổi từng niệm. Nhưng mà cái niệm đó hết rồi thì nó lại buồn ngủ,
thì mình lại phải đi. Chứ mình ngồi nó ngủ sao? Các con hiểu chưa? Cho nên mình
phải chịu khó mình đi. Mà mình đi như vậy, nó có cái phương pháp gọi là Thân
Hành Niệm. Thân hành mà, mình tu tập trên cái thân hành, cho nên tu tập nó có
những cái phương pháp mấy con.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét