331- CÁCH THỨC TU TẬP CHO CƯ SĨ TẠI GIA
Cư sĩ Nữ
1: Dạ, con thưa
Thầy.
Trưởng
lão: Có gì
không con? Con cứ thưa đi.
Cư sĩ Nữ
1: Con thưa Thầy
sửa sai con nhắn lên, nhắn lên, xong rồi Thầy ghi.
Trưởng
lão: À, được
con. Cứ nhắn lên rồi Thầy sẽ ghi. Rồi rồi con thưa đi con.
(45:48) Cư
Sĩ Nữ 1: …(Không nghe rõ) Chúng con điều kiện, hoàn cảnh gia duyên.
Cho nên là chúng con muốn vào đây tu có một cái thời gian tu dài, thì hoàn cảnh
lúc này chúng con chưa có thể dứt được ngay. Thì trong cái pháp của Thầy dạy mà
đạo đức, cho nên không làm khổ mình, không làm khổ người. Bởi vì thế mà chúng
con có bức xúc là muốn làm dứt ra ngay. Nhưng mà làm như thế thì thiếu đạo đức.
Cho nên nếu như là chúng con không vào đây để tu mà cứ ở nhà ấy thì pháp chúng
con ôm nó không có được chặt, cho nên là chúng con cứ vẫn theo về đây tu. Thì
đôi khi ấy là chúng con còn mắc về gia đình, có những chuyện có gia đình có thể
họ đến họ gọi tới, thì trong cái trường hợp như thế này thì con thưa với trình
Thầy là Thầy sẽ cho chúng con tu như thế nào?
(46:38) Trưởng
lão: À, bây giờ còn gia đình mấy con phải tu trong gia đình, chứ không
được bỏ như thế. Bởi vì, trong gia đình mình có nhiều cái cách thức tu. Chứ
không phải là mấy con ở trong gia đình con thì con làm hết cái nhiệm vụ giúp đỡ
chồng con của mình. Phải không?
Đó là một
cái nhiệm vụ cái trọng trách, cũng là đạo đức rồi. Cũng là tu đó trong khi giúp
đó. Mà trong gia đình mình có cãi cọ tiếng này, tiếng kia thì mình phải biết
đây là nhân quả. Có duyên mới gặp nhau trong gia đình. Con cái, chồng con thì
do đó mình thấy đây là nhân quả. Có gì mà phải cãi cọ. Nhịn tức là nhẫn nhịn hết,
tùy thuận hết thì nó sẽ im chứ có gì. Ai nói gì thì làm thinh vui vẻ. Chứ không
phải vì đó mà bỏ ăn, bỏ này kia thì như vậy thì chống đối lại. Mặc dù không nói
ra nhưng mà mình bỏ ăn hay hoặc là đi hàng xóm không có thèm nói chuyện nữa,
thì như vậy là không đúng. Mà mình vui vẻ đối xử, cái chuyện rồi thì mình thấy
xả bỏ bởi vì nhân quả. Do đó tìm cách, mình tìm cách mình nói giả lả, mình nói
một cái gì khác để làm cho gia đình vui. Làm cho những cái người thân mình, con
mình, hoặc chồng mình không buồn phiền. Thì cái đó là cái tu tập, cái đó là cái
tu tập rồi.
(47:47) Rồi
ban đêm, nửa đêm khuya lơ, khuya lắc thì con sẽ tập cách thức nhiếp tâm trong
16 cái đề mục hơi thở nó đã dạy mấy con. Nhiếp tâm, an trú trong hơi thở. Rồi
nhiếp tâm để thân an trú trong hơi thở để đẩy lui bệnh. Nhiếp tâm để quán ly
tham; Nhiếp tâm từ bỏ tâm tham, sân, si; Nhiếp tâm với tâm định tĩnh. Con thấy ở
trong 18 cái đề mục, 19 cái đề mục của hơi thở đủ cho mấy con ở trong gia đình,
để trong buổi tối và buổi khuya rảnh rang mọi người ngủ con sẽ ngồi lại con tu
tập. Con hiểu không?
Đâu có gì
đâu, mà phải bỏ đi để rồi gia đình mình. Ngồi đây mà gia đình mình không ai lo.
Mà có lo đi nữa người chồng cũng thấy vợ mình bỏ đi như vậy, coi như không còn
trách nhiệm. Thôi cha con mình ráng sống để cho bà tu đi. Chứ sự thật ra thấy
cái điều đó thì ông chồng cũng rất buồn. Phải không? Thầy nói thật mà làm sao
trong gia đình phải hòa hợp, mà mình tu làm sao khéo léo đừng có để thấy à. Nếu
mà chồng con á mà vui vẻ ấy thì có thể tu cho mọi người biết. Còn không khéo
thì nửa đêm mọi người ngủ mình mới dậy tu. Còn ban ngày thì mình xả tâm, mình
vui vẻ, lúc nào cũng không có một cái lời nói to tiếng, đó là mình tu đó con,
mình xả tâm mà.
Kia là ly dục,
ly ác pháp, tất cả các pháp đến với con, con cứ ly hết thì như là gia đình
không có chuyện gì xảy ra. Đó là cách thức tu. Còn con trốn vô đây, chứ ít bữa
con về, con gặp cái bắt đầu la lên đấy, bởi vì ức chế tâm. Con hiểu không?
(49:19) Cho
nên vì vậy đó ngay trong gia đình mình cứ tu đi. Cư sĩ mấy con phải lượng cái
điều này, đừng có trốn né gì hết. Khi nào sắp xếp xong, bây giờ đó chồng hiểu,
à các con cũng hiểu. Thôi bây giờ mẹ hay là cô hãy lo cô tu đi, rồi sau này thì
à tôi với mấy đứa con cũng sẽ nỗ lực tu như bà thì cho phép mình cứ đi. Mình vô
mình nỗ lực mình tu thật sự, mình không còn lo lắng gia đình nữa. Chứ còn thấy
cái trách nhiệm mình còn, thì theo Thầy thấy nên về gia đình nỗ lực tu trong
hoàn cảnh gia đình. Vừa có cái đối tượng xả tâm mà vừa có cách thức nhiếp tâm.
Trong những buổi khuya mình tu tập. Mà chỉ dựa vào 18 đề mục hơi thở, không cần
hỏi Thầy gì hết. Nó đã có bài bản rồi mấy con, cứ dựa vào đó. Mình thấy tâm mình
có sân nhiều, khó dằn quá, khó nhẫn quá thì quán ly sân, quán đoạn diệt tâm. Cứ
nỗ lực ngày đêm tu tập đề mục đó, thì mỗi lần mà nó có cái gì buồn phiền nó nhớ
mình quán ly sân sao mình lại còn sân đây? Thì nó xả ra liền à con. Con hiểu
chưa?
Mà nhiều lần
xả thì nó hết, nó không còn gì, nó có cái cơ bản để mình tập luyện, để khi nó bật
một cái gì ra thì nó nhắc mình, đó là cách thức tu. Nó nhớ lại.
(50:33) Cư
Sĩ Nữ 1: Dạ, nay con, con xin trình thực với Thầy để con nắm được, để
con đi thẳng một mục đích, chứ nếu như mà giả dụ như: con suy nghĩ con chưa biết
đường để mà con phân tích cho con là nên ở lại đây hay nên về gia đình. Thì con
cũng còn chưa thể tự mình, mình khẳng định được. Gia đình thì nó cũng tùy thuận
cho con. Thế nhưng mà con cũng nghĩ là nhà chồng thì họ cũng cứ vẫn gọi tới hoặc
là có những cái hỏi han thì con cũng sẽ vướng mắc. Bởi vậy cho nên con cũng xin
trình Thầy, xin lại Thầy.
26 con cũng ở
đây thì trọn vẹn, thì cả những cái tháng như thế con cũng không về. Hoặc là từ
đó con cũng vẫn nắm công tu. Thì gia đình cũng dành riêng cho con những cái chỗ
để con tu hành. Thế thì con vào đây con cũng thực hành được. Thí dụ như: con
cũng tỉnh táo được à. Con không để cho hôn trầm, thế mà có đêm, hôm mà con pháp
môn con ôm pháp đầy đủ.
Trưởng
lão: Con không
buồn ngủ?
Cư Sĩ Nữ
1: Dạ, con có
buồn ngủ thì con lại có cái phá. Thí dụ con đã trình Thầy có một lần như vậy.
Pháp con ôm thì vậy nhưng con vẫn vướng về cái chuyện gia đình. Hôm nay con
cũng xin trình Thầy. Thầy dạy cho con, để con được rõ, con biết cái phương hướng
của con.
Trưởng
lão: Theo Thầy
thì xác định cho con á. Đúng cái phương hướng con nên về gia đình tu.
Cư sĩ Nữ
1: Con về gia
đình tu ạ!
(51:40) Trưởng
lão: Tu, tốt hơn và cái tâm con cũng được yên. Mà nhiệm vụ trọng trách
của con trong gia đình nó cũng trọn vẹn, mà con tu được. Bởi vì cái tâm quyết
tu của con Thầy biết rồi. Phải không?
Cho nên con
vẫn ôm pháp tu mà ở trong gia đình của mình, có điều kiện mình làm ra tiền nhiều
giúp đỡ gia đình được hết. Tu trong ''Chánh Niệm Tỉnh Giác'' trong hành động
đó, đó là cái tốt mấy con ạ. Con nên về gia đình, đó là cách thức của người Cư
Sĩ.
Còn khi mà
trong gia đình mọi người, con thấy rằng họ chấp nhận cho con đi tu giải thoát,
thì con mới vào Tu Viện tu. Người ta sắp xếp cho cái lớp mấy con, để cho mấy
con ở, để mấy con đi vào ở trong cái chỗ tu chứng đạo. Chứ bây giờ mấy con có ở
đây mấy con tu không chứng. Bởi vì Thầy biết gia đình, Thầy không dám dạy. Chứng
rồi đây, chứng các con chứng rồi các con không còn bao giờ các con trở về gia
đình. Coi như là những người đó trong cái đầu của mấy con nó sẽ mất hết. Bởi vì
người ''Chứng Đạo'' mình ''Bất Động'' mà, cho nên nó có
trách nhiệm, bổn phận.
Cư sĩ Nữ
1: Dạ, thưa Thầy
tức là lúc nào gia đình hoàn toàn giải thoát cho con coi như là không còn để bận
tâm nữa.
Trưởng
lão: Ừ.
Cư sĩ Nữ
1: Tức là
không, gọi là không sử dụng gì đến con nữa.
Trưởng
lão: Ừ, ừ.
Cư sĩ Nữ
1: Coi như là
cho con đi hẳn.
(52:51) Trưởng
lão: Thì đó cho đi xuất gia đó, cho con đi xuất gia đó. Nghĩa là sống
không nhà, không cửa, không gia đình đó. Thì coi như là cho con đi mang chiếc
áo Cư Sĩ, sự thật con là người Cư Sĩ rồi. À, người Tu Sĩ rồi, thì chừng đó con
đến đây thì con mới nhập thất. Vào một cái giai đoạn cuối cùng để mà thực hiện
được con đường giải thoát của con.
Cư sĩ Nữ
1: Kính bạch Thầy
cũng phải cho con nhận được pháp để tu. Con là cái thân người Cư Sĩ. Đầu con
còn mang tóc tức là con mang nhiều thứ tội. Thế thì bây giờ con về, con cũng được
ôm những cái pháp để mà tập luyện, rèn luyện.
Trưởng
lão: Đúng rồi,
con sẽ tu những cái pháp đó, tu mệt đó. Chứ không phải là tu, chứ còn không có
tu cái pháp gì cao hơn được nữa.
Cư sĩ Nữ
1: Dạ.
(53:31) Trưởng
lão: Bây giờ thí dụ như trong cái giai đoạn của con mà nói tu ''Tứ
Niệm Xứ'' Thì tu không được. Không có vô, không có được. Bởi vì gia
đình còn thì tâm phải phóng dật ra, phải lo, làm sao được? Rồi bây giờ à con,
bây giờ có cố gắng đi nữa, mà thấy gia đình chưa có đồng ý, chưa có gì hết. Mà
nhiệm vụ mình chưa xong thì coi như con ngồi làm sao mà con im được, mà con vô
được cái ''Tứ Niệm Xứ''.
Như hồi nãy
Thầy nói đó ''Tứ Niệm Xứ'' là nó không hôn trầm, thùy miên. Nó
không vọng tưởng nữa thì mới vào tu ''Tứ Niệm Xứ''. Mà còn vọng tưởng,
còn hôn trầm, thùy miên. Mặc dù là còn chỉ trong vòng chừng một giây, một phút
rồi mình phá, mình đi kinh hành hết. Nhưng còn, thí dụ bây giờ con thấy nó lừ đừ,
nó buồn ngủ thì con đi một vòng cái nó hết. Nhưng mà sự thật nó hết nhưng mà thật
nó còn. Chừng nào mà suốt ngày, đêm mấy con ngồi mà nó không có buồn ngủ thì chừng
đó mới hết hôn trầm thùy miên thật, thì mới vào trên ''Tứ Niệm Xứ'' mà
tu. Phải không?
Cho nên bây
giờ về trong gia đình con tập tu lần lượt, mà trong khi mà nỗ lực tu như vậy,
nó có cái phước nó chuyển con, trong khi đó gia đình con, mấy con con đó, nó nó
thấy con tu tập như vậy thì nó giúp đỡ. Bây giờ mẹ, con thấy mẹ nỗ lực hết sức
mẹ tu. Theo con nghĩ mẹ nên vào Tu Viện tu, tụi con ủng hộ mẹ hết mình. Rồi ông
chồng nói: Bà mà đi tu tui cũng ủng hộ bà hết mình, bà đi là tui mừng lắm rồi.
(54:58) Đó
thì bắt đầu bây giờ thì duyên đủ rồi đó, thì con sẽ vào trong này. Nói: “Tui mà
bây giờ các con mà cho mẹ và ông mà cho tui đi tu á, tui sẽ xuống tóc, tui xuất
gia, tui mặc y, áo như mấy người kia, được không?” Nói: “Được, chấp nhận hai
tay hết”. Thì bắt đầu con vô đây. Thầy chưa có xuất gia con đâu. Mà Thầy dạy
con tu hành xong. Chừng đó con dùng quan sát cái duyên của mình ở cái tỉnh nào?
Thì chừng đó Thầy sẽ cho con xuất gia về tỉnh đó. Con hiểu không? Để mà mình độ
chúng chứ còn đâu có gì khác đâu. Còn chồng con mình nó lần lượt nó bị cái
duyên nhân quả, nó lần lượt nó vô Tu Viện nó tu.
Cư sĩ Nữ
1: Tới chừng! Bạch
Thầy thí dụ 26 Thầy cũng đã có dạy qua những cái giai đoạn tu.
Thưa Thầy
thì đôi khi con vẫn nhớ là cái pháp ấy, thì đôi khi con ngồi thì nó cứ vào thì
liệu như thế con có thực hành hay là bỏ ra. Thí dụ như…
Trưởng
lão: Bỏ con.
Cư sĩ Nữ
1: Thí dụ như
là quán thân, con ngồi con vẫn cứ thấy từ trong cái hít thở đấy.
Trưởng
lão: À.
Cư sĩ Nữ
1: Ví dụ: như
hít thở đấy, cứ hít thở đấy.
Trưởng
lão: À, à cái
đó Thầy biết rồi. Nhưng mà con còn hôn trầm thùy miên mà con ôm tu nó thì con bị
ức chế.
Cư sĩ nữ
1: Con không có
hôn trầm thùy miên con rất tỉnh.
Trưởng
lão: À.
Cư Sĩ Nữ
1: Con cứ tỉnh,
khóa tu từ tối cho đến sáng con hoàn toàn con thức tỉnh, con cứ ngồi.
Trưởng
lão: Nghĩa là
bây giờ con không còn ngủ nữa.
(56:10) Cư
sĩ Nữ 1: Con tức là buổi tối khi vào giờ tu nào thì giờ con tu nấy.
Thí dụ buổi tối con vào tu có thể con đi ''Thân Hành Niệm" một
tiếng, thế xong con ngồi theo cái pháp hôm vừa rồi Thầy cho là ''Dẫn Tâm Vào Đạo''.
Thế xong rồi là bắt đầu con thư thái nửa tiếng, xong bắt đầu con ngồi đấy hoặc
là con muốn.
Trưởng
lão: Không, Thầy
muốn hỏi con á, ở trên ''Tứ Niệm Xứ''. Có thể nói rằng nó sẽ thức suốt
đêm, ngày.
Cư sĩ Nữ
1: Dạ.
Trưởng
lão: Từ ngày
này sang ngày khác 7 ngày đêm lận. Cho nên bắt đầu người ta dạy tu á. Mà trên
''Tứ Niệm Xứ'' Người ta dạy cho mình vào thử một đêm, một ngày. Mà
người ta thấy mình không còn hôn trầm thùy miên á, người ta dạy cho mình tiếp
theo. Còn mình còn hôn trầm, thùy miên á thì người ta dạy cách thức để phá hôn
trầm, thùy miên.
Còn con suốt
một ngày đêm mà con thấy, mà con không còn buồn ngủ chút nào, tỉnh bơ hết á.
(55:56) Cư
sĩ Nữ 1: Thưa thầy con có được như thế. Bởi vì ở nhà con cũng có còn
tu riêng ạ. Thế thì con ở đây con vào thế này, cái buồn ngủ thế này Thầy cứ cho
con thử canh một đêm. Thí dụ: Tối nay thử cho con thì con cứ tập đủ giờ. Đúng
giờ, 5 giờ con vác chổi đi quét rác hoặc là đi. Con luyện cái mà Thầy dặn dò
con, tức là trước khi vào tu đến khi mà giữa giờ tu không được cả đi vệ sinh.
Con trình Thầy là con cũng luyện là như thế. Đến khi ở trong cái giờ tu thì
cũng không được phép đi xuống cái nhà vệ sinh. Con tập luyện từng cái chỗ đấy.
Trước kia thì con chưa bị cái bao tử , lúc 2008 con trở về. Khi mà Thầy đi mất rồi
con mới bị. Cái tưởng đánh xong thì bắt đầu con lại bị cái bao tử ạ. Bây giờ
cái tưởng vào thế nào lúc con đã trao đổi với Thầy thì bây giờ có lẽ là con
cũng sợ ngồi lâu, nên con không ngồi chỉ có nửa tiếng, lại nửa tiếng. Thế cho
nên là con đánh những cái lúc mà sợ lại buồn ngủ thì con lại nằm xuống trước. Tức
là giờ này thì đi cái này, giờ kia đi cái kia. Hoàn toàn để tỉnh táo, con được
tỉnh như ban ngày Thầy, chứ không…
Trưởng
lão: Đó là ôm
pháp rồi con, mình ôm pháp mình đi.
Cư sĩ Nữ
1: Dạ.
Trưởng lão: Còn bây giờ mình không ôm pháp
mình hết, mình ngồi.
Cư sĩ Nữ
1: Dạ, Không ôm
pháp mình ngồi chơi.
Trưởng
lão: Mình giữ
tâm bất động mình ngồi, thì mình thấy nó có xen vô không?
Cư sĩ Nữ: 1: Con sẽ cố gắng rèn luyện
thêm, thêm hơn nữa.
Trưởng
lão: Ừ, con
ráng cố gắng con.
(58:13) Cư
sĩ Nữ 1: Thì xin Thầy ý là con, nếu như con về nhà thì con có ôm những
cái pháp. Ví dụ: Ngày xưa cũng đã tập sự những cái đấy, thì có ôm pháp theo những
cái giờ ấy không?
Trưởng
lão: Đúng rồi
những cái pháp mà cần thiết á, thì Thầy thấy như bây giờ trong 19 cái đề mục của
''Định Niệm Hơi Thở'' sẽ tập luyện cho nhuần nhuyễn. Rồi ''Thân
Hành Niệm'' tập để mà phá hôn trầm thùy miên. Rồi cái pháp mà giữ ''Tâm
Bất Động, Thanh Thản, An Lạc, Vô Sự'' cũng tập. Coi như là ''Định Vô
Lậu'' cũng quán xét tư duy để mà xả tâm con.
Cư sĩ Nữ
1: Con có xin
Thầy để con về.
Trưởng
lão: Về hả con,
ừ, ừ thì theo thầy nghĩ á con cứ về tập đủ các pháp hết đừng có bỏ.
Cư Sĩ Nữ
1: Dạ, con vẫn
cứ tập.
Trưởng
lão: Mà nó có
những cái đối tượng nào nó hiện ra thì con nên dùng cái pháp đó mà diệt nó. Để
nó giữ cái tâm mình rất là tỉnh táo ấy con. Nghe không?
Cư Sĩ Nữ
1: Con trình Thầy,
Thầy dạy con, con giữ được những cái lời Thầy dạy. Đôi khi là con tác ý được những
cái điều, ví dụ như là con gặp ác pháp con.
Tu Sĩ Nữ
1: Dạ, Thưa Thầy,
Thầy nhắc những người xin Quy Y ghi tên.
Trưởng
lão: Ừ, ừ con sẽ
ghi cái tên, rồi Thầy sẽ ghi tên cho Thầy, Thầy sẽ Quy Y cho con nha rồi, có
ghi tên thôi con để khỏi mất công.
Cư Sĩ Nữ
2: Con cứ nhắc
ba, ba năm rồi mà gặp Thầy nói, nghe nói được có vài câu. Tới bây giờ cũng bớt
bệnh nữa nghe Thầy.
Trưởng
lão: À, tốt lắm,
con ráng con. Con sẽ ráng về gia đình tu tập. Rồi để mà nỗ lực tu, các pháp ở
trong gia đình, nó đủ duyên á. Bắt đầu con đi sâu hơn.
Cư Sĩ Nữ
1: Con trình Thầy
con cũng nghe lời Thầy, con cũng trở về nhà và con cũng có phòng riêng để tu.
Trưởng
lão: Có điều kiện
thuận tiện.
Cư Sĩ Nữ
1: Và con cũng
không có cái việc gì để làm ạ.
Trưởng
lão: Ừ.
Cư Sĩ Nữ
1: Thưa Thầy ở
đây có cái việc quét rác, con về nhà đúng không có cái việc gì, vì gia đình nhà
con các cháu đi làm hết, con chỉ trông nhà và tu thế thôi ạ.
Trưởng
lão: Ừ, về tu
con vậy tốt.
Cư Sĩ Nữ
1: Con thọ nhận
lời của Thầy dạy, con sẽ cố gắng phấn đấu. Mà khi con đã đủ cái nhân duyên, thì
con sẽ trở về Tu Viện con học thêm. Xin Thầy con vẫn còn ở đây thời gian nữa,
thì con chưa về đâu ạ.
Trưởng
lão: Ừ, ráng tập
ít hôm đi.
Cư Sĩ Nữ
3: Dạ, Xin Thầy.
Trưởng
lão: Con trình
bày đi con.
Cư Sĩ Nữ
3: Kính bạch
thưa Thầy ạ. Thầy cho phép con mấy phút.
Trưởng lão: Ừ.
(01:00:29) Cư
Sĩ Nữ 3: Con kính bạch Thầy, trong thời gian con ở đây được gần chục
ngày ạ. Con hưởng cái từ trường thiện của Thầy, của các cô, tất cả chư thiên,
chư thiên ở đây ạ, thì con thấy ở trong người con dễ chịu hơn ạ.
Con bạch Thầy
cái cổ của con bây giờ thì con cảm nó to hơn một chút ạ. Bởi vì thời gian vừa rồi
là con không có đuổi ạ. Bây giờ nó cảm thấy nó to hơn. Thỉnh thoảng con cứ trở
trời hay thỉnh thoảng nó lại hành con. Con cứ chân tay, con cứ run run, mệt mệt.
Trong cơ thể có vẻ suy yếu, mệt mệt ạ.
Con bạch Thầy,
bây giờ con lại xin phép để con mỗi một khóa tu, con xin phép, con lại đuổi bệnh
khoảng vài chục phút ạ.
Bạch Thầy
con bạch Thầy là: con thời gian con ở nhà, con xuống Ninh Bình suốt. Nhưng mà
con xuống tới đế Ninh Bình thì đa số là lao tác, lao động, tu thì có ít.
Con bạch Thầy
con có ước nguyện, con ước nguyện, con đủ duyên, con lại được ở hẳn trong này.
Nếu con được đủ duyên con ước nguyện, con về gia đình con tương đối ổn định, sắp
xếp đâu ra đấy ạ. Gia đình thoải mái cho con đi. Con ước nguyện con được vào Tu
Viện tu hành ạ. Đến khi con bỏ báu thân ạ.
(1:02:04) Trưởng
lão: Cái điều đó tốt thôi con. Nhưng mà có điều bây giờ con bị bệnh á.
Cái sức con nhiếp tâm đẩy lui bệnh nó chưa đủ á. Thì nên về gia đình mình uống
thuốc đi, mình trị bệnh đi. Còn nếu mà đủ sức á thì hãy nhiếp tâm, an trú. Mà
sau khi sắp xếp gia đình xong rồi vào đây một là chết, hai là chứng Đạo thôi,
chứ còn không có sợ bệnh. Còn bây giờ thì con còn về gia đình, lo cái vấn đề bệnh
đau cho nó hết đi. Chứ con thấy nó, nó những một cái cổ của con như thế này, nó
làm cho con mệt, có tu được gì đâu. Hiểu không?
Thôi bây giờ
về gia đình lo công việc trước đi. Chứ mà vừa tu mà vừa gia đình đủ thứ hết thì
tu không có được đâu. Nó không có đi sâu được. Nó cũng chỉ là tu chơi chơi, tu
chung chung vậy thôi con. Thấy không?
Thôi tốt hơn
lo về gia đình đi. Rồi giải quyết đâu cho xong. Hễ quyết đến Tu Viện là quyết
tu chứ không có nghĩ gì vấn đề gia đình nữa. Mà quyết tu rồi thì sống chết, bệnh
đau mặc không sợ nữa. Ở đây thì chỉ có gan lì thôi. Rồi chết bỏ thì như vậy mới
theo cái Tu Viện này mới tu được. Con hiểu không? À, mấy con hiểu thì bây giờ cứ
lo về với gia đình đi. Chứ không phải là như hồi ở Ninh Bình, à mấy con phải vô
lao tác, phải làm này kia. Ở đây không có lao tác gì hết. Ai làm gì làm.
(1:03:24) Cư
Sĩ Nữ 3: Dạ con kính bạch Thầy ạ, con hay bị vọng tưởng quên trước,
quên sau. Nhưng con bạch Thầy là đa số vọng tưởng của con cứ nghĩ đến điều thiện
ạ. Còn nghĩ đến gia đình hay tất cả các gì đấy, con thì tác ý luôn. Con lại
nghĩ luôn bản thân con như chết rồi, tuổi này thì coi như chết rồi. Tại sao còn
vướng gia đình, coi các thứ làm gì nữa. Con bạch Phật! Con kính bạch Thầy! Con
cứ nghĩ như là con chết rồi ạ.
Trưởng
lão: À, nó nghĩ
điều thiện, điều lành gì mà khi nó nghĩ thì mặc nó. Nhưng mà khi mình điều khiển
cho nó không nghĩ thì nó phải không nghĩ. Chứ không phải con ngồi đây, con muốn
im lặng, mà nó không có im lặng, đó là tự nó nghĩ.
Còn bây giờ
đó, con muốn nó không nghĩ. Cái phương pháp người ta dạy mà, người ta dạy cho
con nhiếp tâm, muốn nó không nghĩ, không cho nó nghĩ thì nó không có nghĩ á.
Cho nên bây giờ á. Về cái vấn đề bệnh đau của con, thì con phải về lo đi, về
gia đình lo công chuyện hết đi. Chứ còn bây giờ vừa công chuyện gia đình, vừa
ngồi đây tu. Thầy nói có dạy cũng uổng thôi. Về giải quyết gia đình. Rồi như vậy
là cô Út sẽ sắp xếp cho mấy con cái lớp mà mấy con, chỉ người Cư Sĩ mấy con à. Ở
dài hạn một tháng thì cô sẽ sắp xếp thêm một tháng, ba tháng sắp theo ba tháng.
Chứ đừng ở chung ở chung khó lắm.
Cư Sĩ Nữ
3: Dạ!
Trưởng
lão: Cái đó dài
hạn, còn cái người mà đến ở một tuần lễ, hai tuần lễ đừng xếp. Thôi mấy con cứ.
Thầy khuyên mấy con cứ về gia đình để mà lo cái chuyện gia đình rồi.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét