332- TU TẬP BỊ DÍNH HƠI THỞ
(1:04:57) Cư Sĩ Nữ 1: Con trình Thầy là: bây giờ con có cái hơi thở. Thí dụ như bây giờ bình thường. Nếu như mà thưa trình cái gì, hay nói cái gì, hay làm cái gì thì con chú vào cái chỗ đó. Nhưng đến xong rồi. Con trình Thầy lại biết vào hơi thở thì trình Thầy bây giờ.
Trưởng
lão: Không cần
con. Không phải lúc nào cũng biết hơi thở đâu.
Cư Sĩ Nữ
1: Không con chỉ
biết.
Trưởng
lão: Con chỉ
bám trong hơi thở thì được.
Cư Sĩ Nữ
1: Con trình Thầy
như lúc con ngồi chơi thế này thì thí dụ con không nhìn ra xa thì con lại biết
cái hơi thở ra vô.
Trưởng
lão: Như vậy
không có được đâu con.
Trưởng
lão: Mình phải
tác ý không có chú ý trong hơi thở. Mà chú ý trong cái sự thanh thản của nó
thôi nha.
Cư Sĩ Nữ
1: Tức là đuổi
cái hơi thở đi.
Trưởng
lão: Thôi đừng
có chú ý trong hơi thở nữa.
Cư Sĩ Nữ
1: Tức là tâm
không được chú ý trong hơi thở nữa.
Trưởng
lão: Không được
chú ý. Chừng nào con bảo chú ý trong hơi thở là chú ý trong hơi thở. Mà không bảo
thì thôi. Chứ để không con thành cái thói quen hơi thở. Ngồi đâu cũng thấy hơi
thở, hơi thở hết.
Cư Sĩ Nữ
1: Dạ.
Trưởng
lão: Rồi sống
chết với hơi thở, thì không được.
Cư Sĩ Nữ
1: Dạ.
Trưởng
lão: Cho nên
mình muốn làm chủ lấy mình á, thì mình phải điều khiển biết hơi thở là phải biết
hơi thở, biết bước đi là phải biết bước đi. Chứ không phải vừa biết bước đi vừa
thấy hơi thở, không được.
Cư Sĩ Nữ
1: Tức là tâm
làm cái gì.
Trưởng
lão: Phải chú ý
một cái thôi, chứ không được chú ý hai cái.
Cư Sĩ Nữ
1: Thí dụ khi
ngồi thở thì biết thở.
Trưởng
lão: Ừ.
Cư Sĩ Nữ
1: Mà khi đi
''Thân Hành Niệm'' thì hoàn toàn biết động tác của ''Thân Hành Niệm''.
Trưởng
lão: Ừ, biết
''Thân Hành Niệm''.
Cư Sĩ Nữ
1: Dạ, cái nào nó ra
cái đó.
Trưởng
lão: Ngồi chơi
là phải biết thanh thản. Chứ còn mà ngồi chơi mà cứ thấy hơi thở không thì cái
thanh thản nó mất đi.
Cư Sĩ Nữ
1: Thì mình tác
ý cho nó thôi đi.
Trưởng
lão: Ừ, nó đi
hàng hai không được. Mà nó đi duy nhất của nó thôi thì được.
Cư Sĩ Nữ
1: Dạ.
Trưởng
lão: Chứ mình
làm chủ cái tâm mà.
Cư Sĩ Nữ
1: Dạ.
Trưởng
lão: Còn cái mà
con không làm chủ cái tâm là con bị kẹt cái thói quen. Nhớ không?
Cư Sĩ Nữ
1: Dạ.
Trưởng
lão: À, thôi
bây giờ để Thầy qua Thầy tiếp bên nam mấy con.
Cư Sĩ Nữ
1: Dạ.
Trưởng
lão: Rồi phải
lo sắp xếp lớp, rồi Thầy mới dạy chứ bây giờ mấy con hỏi Thầy.
Cư Sĩ Nữ
1: Dạ.
Trưởng
lão: Thì Thầy
cũng dạy không được. Có phải không. Bây giờ chưa có lớp. Ừ, thôi để Thầy đi qua
bên nam.
Cư Sĩ Nữ
1: Dạ! Con cám
ơn Thầy.
Trưởng
lão: Thôi xá Thầy
thôi mấy con. Thầy sẽ chào.
HẾT BĂNG

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét