330- GIỚI LUẬT GIỚI HẠNH ĐỘC CƯ
(32:14) Cho
nên hôm nay về đây là mục đích nhắc nhở mấy con Thầy sẽ đưa cái lớp bên kia
qua. Và đồng thời chọn ở trong mấy con. Người nào được mà trên ''Tứ Niệm Xứ''
Thầy đưa qua ở lớp Thầy. Bởi vì lớp ''Tứ Niệm Xứ'' là lớp sắp chứng Đạo. Như
hôm nãy Thầy nói đó. Mà sống ''Độc Cư'' trọn vẹn phải không. Nhiếp tâm và an
trú không còn niệm vọng tưởng, không còn hôn trầm thì mấy Người sẽ được đến Thầy.
Rồi đến Thầy, Thầy huấn luyện cho trên ''Tứ Niệm Xứ'' để chứng Tứ Thần Túc, bốn
cái lực như thần để làm chủ sự sống chết như Thầy. Coi như mấy con đều là giống
Thầy hết rồi, người nào cũng vậy hết.
Còn mấy con
còn thấp thì cái lớp mà sống ''Độc Cư'', rồi cái lớp mà nhiếp tâm an trú rồi
cái lớp nhiếp tâm, cái lớp an trú đó, ba cái lớp đó mấy con phải trải qua ba lớp.
Nhóm nào ra nhóm nấy:
- Nhóm sống ''Độc Cư'' ba ngày.
- Nhóm sống ''Độc Cư'' một tháng
ha một tuần, rồi một tháng, ba tháng, rồi sáu tháng.
- Sáu tháng là cái lớp ''Độc Cư''
nó sẽ chuyển qua cái lớp nhiếp tâm.
Chứ mấy con
chưa sống ''Độc Cư'' được sáu tháng, được ba tháng thì mấy con không thể nào
chuyển qua cái lớp nhiếp tâm và trong cái thời gian mấy con sống ''Độc Cư''.
Người ta sẽ dạy mấy con tu tập Chánh Niệm Tỉnh Giác định. Mấy con tu tập cái
chánh niệm tỉnh giác. Nghĩa là trong cái chánh niệm tỉnh giác Người ta dạy mấy
con cách thức đi "Kinh Hành'', rồi Người ta dạy mấy con pháp ''Thân Hành
Niệm''. Bởi vì nó''Chánh Niệm Tỉnh Giác'' mà.
À, bây giờ mấy
con biết chung chung, chứ mấy con chưa biết áp dụng vào cái sự tu của mình,
trong cái lớp học của mình. Giữ ''Độc Cư'' thì Người ta dạy mình "Chánh Niệm
Tỉnh Giác''. Người ta dạy mình pháp "Thân Hành Niệm'', để cho mình tập tỉnh
thức của mình. Phải không rồi cao hơn thì Người ta sẽ dạy cho mình thêm cái
pháp cao hơn. Chứ không thể ở trong cái pháp đó. Như những cái pháp này khi mấy
con tu tập thuần thục rồi, có hôn trầm, thuỳ miên ôm pháp ''Thân Hành Niệm'' dập
nát liền tức khắc. Bởi vì có pháp mà. Cho nên mấy con qua cái lớp cao là mấy
con đã hết nó rồi, sẽ hết hôn trầm, thùy miên nó khác rồi.
(34:15) Đó
thì mấy con thấy từng lớp, từng lớp như vậy. Thì bắt đầu bây giờ cách thức sắp
lớp là khó chứ không phải dễ. Chỉ có Thầy đưa, mà bây giờ Thầy mới đưa cái số
người bên kia qua bên đây để nhập chung với mấy con rồi mới sắp lớp. Chớ đâu
có, bởi vì trình độ của mấy con bên kia ấy họ cũng tương đương với mấy con, chứ
làm sao hơn cái chỗ nào đâu, chỗ nào đâu.
Họ cũng còn
thích nói chuyện, họ cũng còn phá độc cư, họ cũng còn viết thư. Họ còn làm những
cái điều cũng giống như mấy con bên đây hết. Thì phải đưa bên đây nhập, nhập
chúng chứ không thể nào ở bên đó. Cho nên vì vậy đó, vì vậy mà cố gắng để mà sắp
xếp lớp rồi mấy con sẽ tu tập. Chứ còn bây giờ mà dạy thì nó không có lớp lang.
Người nào cũng dạy chung chung vậy thì phí rồi con. Không được, không phải.
Rồi cái số
Cư Sĩ của mấy con cũng vậy, đã quyết tâm thì phải tu như thế nào và Thầy kiểm
tra lại cái sự nhiếp tâm và cái sự tỉnh giác của mấy con như thế nào, phá được
hôn trầm hay chưa? Người nào mà ít ngủ, người nào mà ngủ nhiều. Điều kiện đó là
Thầy phải nắm hết để mà hướng dẫn cho mấy con. Đi phá vào cái chỗ mà mà còn cái
hôn trầm, thùy miên. Người nào vọng tưởng nhiều, ngồi lại mà cứ lăng xăng thì
phải hướng dẫn mấy con để nhiếp tâm, mà để an trú cho nó đừng có niệm. Đó cách
thức như vậy. Nhưng mà cái hạnh "Độc Cư'' phải giữ trọn, chứ còn hoàn toàn
là giữ. Nếu mà phá hạnh ''Độc Cư'' thì không có dạy mấy con cái pháp đó được. Bởi
vì ''Độc Cư'' được thì mới có tu được. ''Độc Cư” không được thì tu không được.
Nó là cái hạnh rồi, Độc Cư là cái Giới Hạnh. Độc Cư là cái Gương Hạnh. Mà cái
Giới không xong thì Thiền định không tu được cái gì hết.
(36:04) Bởi
vì "Giới - Định - Tuệ''. Mà cái hạnh ''Độc Cư'' là cái ''Giới Luật'' của
người ta rồi. Nếu mấy con phạm ''Độc Cư'' mấy con đi ra mà nói
chuyện là mấy con sẽ phạm hết tất cả các ''Giới''. Bởi vì mấy
con phạm ''Độc Cư'' mấy con đi ra nói chuyện là mấy con sẽ phạm
giới rồi. Còn giữ độc cư thì mấy con không phạm giới. Nó không phạm ''Tướng'' giới,
còn cái ''Vi Tế'' giới, cái ''Thể'' giới mấy con có bị
phạm mà nó vẫn nhẹ hơn.
Cho nên từ
đó chỗ mấy con phòng hộ mắt, tai. Tuy là ''Độc Cư'', mấy con phòng hộ mắt, tai
vào thì cái giới thể và cái giới tướng nó vẫn trọn vẹn, nó trọn vẹn. Đó người
ta dạy mấy con từ cái giới rồi mới đi vào Thiền định, mấy con thấy rõ. Mà bây
giờ không dạy mấy con giữ giới, cách thức giữ giới như thế nào đó.
(36:49) Chứ
không phải giờ đưa à, giờ giữ giới là không tham lam, trộm cắp, không sát sanh,
không nói vọng ngữ không này kia thì hoặc là không ăn phi thời, không cất giữ
tiền bạc. Điều đó làm cái căn bản của mấy con rồi. Chứ không phải là còn cái giới
nữa, mà cái đó là cái đời sống của mấy con rồi. Còn đây là cái cách thức để giữ
trọn vẹn những cái "Oai nghi, Tế hạnh'' nó làm cho mấy con
"Thanh tịnh'', để phòng hộ mắt, tai, mũi, miệng, thân, ý của mình.
Tức là cái giới ''Độc Cư''. Cái đó là cái giới của người tu, tức là cái oai
nghi, tế hạnh của cái người tu rồi. Mà thiếu cái "Hạnh'' này
làm sao tu được? Các con nhớ những cái điều đó!
Mà nếu, nếu
mà thả lỏng mấy con thì mấy con sẽ phạm những cái giới mà mấy con giữ. Ví dụ: Mấy
con nói chuyện một hơi thì thấy thế nào mấy con coi chừng vọng ngữ có đó. À,
mình tu mà như vậy mình muốn, mình muốn khoe hơn chút là mình có nói láo rồi chứ
sao? Thay vì mình nhiếp có tiếng đồng hồ mình nói hai tiếng thì sao, có phải
mình mang cái tội nói láo không? À, mình ngồi chưa được ba tiếng đồng hồ, nói
trời bữa nay tôi ngồi nó im quá 3 tiếng đồng hồ. Nhưng mà có bữa được, bữa
không được là có nói láo rồi chứ sao. Các con hiểu điều đó?
(37:56) Mà
mấy con tưởng mình nói thật. Nhưng sự thật có một bữa được à mà nhiều ngày
không được. Mà bây giờ dám nói vậy à, có phải mình nói dối không. Mình vọng ngữ
rồi đó mấy con. Cho nên tất cả những điều này cần phải mình ''Độc Cư'' thì mình
không phạm vào cái nói vọng ngữ. Chứ không khéo nó bị giới vọng ngữ mấy con hiểu
rồi phải không.
Thì bắt đầu
bây giờ á, Thầy sẽ gặp cô Út và căn cứ sắp xếp cho mấy con các lớp. Có vậy
thôi, để phân chia. Bây giờ cái lớp mà các con mà mặc áo vàng á và cái lớp bên
Tu Sĩ mấy con đó thì coi như là ở một cái khu nào. Nghĩa là Cư Sĩ mấy con mà
còn mặc chiếc áo tràng như Thầy á, mà là Tu Sĩ đó thì mấy con sẽ ở một cái, cái
khu, không biết ở đây nó.
Tu Sĩ Nữ
1: Ở đây có 3
khu Thầy.
Trưởng
lão: Có 3 khu hả
con.
Tu Sĩ Nữ
1: Dạ.
Trưởng
lão: Cái khu mà
người áo vàng ấy thì khất sĩ, như khất sĩ đó con sẽ cho ở 1, 1 dạc.
Tu Sĩ Nữ
1: Một giàn
còn, còn cái khu đó kế với cái khu 1, khu 1 của người đó kế với cái khu đó.
Trưởng
lão: Vậy hả?
Tu Sĩ Nữ
1: Dạ.
(39:05) Trưởng
lão: Tức là cái khu mà những người mặc áo vàng hết đó, thì sẽ cho ở
chung nhau một khu. Thay vì bây giờ đây là một cái đường giữa nghe không. Bên
đây dãy thất, bên kia dãy thất phải không thì sẽ cho cái dãy bên đó. Ừ thí dụ
như mười người, bên đó năm người, bên đây năm người là cái khu của họ phải
không? Còn cái khu của cái người mà Tu Sĩ mà người ta mặc cái áo tràng thì con
sẽ cho ở riêng chứ.
Tu Sĩ Nữ
1: Dạ, ở đây có
ba, ba con đường đi mà.
Trưởng
lão: Ừ rồi cái
khu nào ra khu nấy chứ.
Tu Sĩ Nữ
1: Dạ!
Trưởng
lão: Ừ, để rồi
sau đó Thầy về Thầy thăm, thăm mỗi khu Thầy quan sát cái khu đó. Coi cách thức
họ, mọi người ở đó. Thứ nhất là các con phải biết đời sống của một người Tu Sĩ
rất là vệ sinh. À, Thầy sẽ sai cô Út á, Thầy sẽ sai cô Út đi khám xét tất cả
phòng vệ sinh của mấy con. Coi chừng mấy con coi cái phòng vệ sinh là cái thùng
rác của mấy con đó.
Không, thật
Thầy nói thật mà, sự thật ra mấy con đã coi phòng vệ sinh của mấy con là cái
thùng rác chứ không phải phòng vệ sinh. Mấy con chất đủ thứ khăn, khiếu, giẻ
rách, cái gì đút vô đó hết. Tất cả mọi cái gì ở trong thất thì thấy sạch vậy đấy.
Chớ mà phía sau cái phòng vệ sinh của mấy con là cái thùng rác. Chứ không phải
là cái sạch sẽ của mấy con đâu.
Mà chính cái
phòng vệ sinh lại là phải sạch hơn cái nhà của mấy con ở. Cho nên vì vậy mới
đúng con người chứ. Cái vệ sinh, còn quần áo mà phơi phải phơi sau thất. Không
được phơi bày ở trước đường mà người ta đi qua, hay trước cửa mình đi qua, đi lại
thì không được. Phải kín đáo. Nam cũng vậy, mà nữ cũng vậy, chứ không được,
không được mà lung tung. Ở đây là cái chỗ tu phải ngăn nắp, phải đàng hoàng chớ
không được bừa bãi.
Thầy không
có chấp nhận. Cho nên phải cẩn thận, đàng hoàng. Sắp xếp rồi Thầy đi quan sát.
Người nào mà không được Thầy cho về đi, về nhà rồi muốn sống làm sao đó sống.
Chớ ở đây thì phải theo cái ngăn nắp, chớ không được bừa bãi. Phải tập luyện
cho mình đời sống có ngăn nắp, vệ sinh đàng hoàng, từ trong ra ngoài chớ không
phải ngoài thì sạch sẽ, mà bên trong thì không có vệ sinh chút nào hết.
(41:24) Thầy
đã lôi ở bên nam á, Thầy đã lôi ở trong cái phòng vệ sinh, Thầy móc đầy ra hết,
cái gì cũng đem chất vô đó, vậy mà ngồi vệ sinh được à? Thầy không có chấp nhận
cái điều mà ở bẩn như vậy đâu. Ngăn nắp hẳn hòi, chớ không phải chỗ này cái băng,
chỗ kia một cái ghế nhỏ, đâu nó ra đó đàng hoàng. cái chỗ mình ở, từ trong sân
đến nhà, đến phòng vệ sinh phải đàng hoàng.
À, mấy con
chuẩn bị lại hết á, chớ không khéo thì Thầy sẽ cho đi về, chứ không phải ở
trong Tu Viện như vậy. Người ta đến, người ta quan sát, người ta đánh giá trị
Tu Viện mình. Người tu gì mà bẩn quá vậy? Các con hiểu chưa? Đâu có được.
Và đời sống
chúng ta có sạch sẽ , nó vệ sinh, nó hẳn hoi đàng hoàng hoàn toàn, tinh thần
chúng ta nó sảng khoái. Và như vậy chúng ta mới nhiếp tâm an trú, mới thanh tịnh
được chứ. Phật gì mà không thanh tịnh? Đời sống không thanh tịnh thì làm sao
tâm thanh tịnh được? Các con hiểu chưa?
Đâu phải chỉ
có mình ăn mặc vầy là nó sạch sẽ đâu. Mà người ta xem xét ở phía trong cái đời
sống của mình người ta biết.
(42:34) Cho
nên ở đây cẩn thận trở lại đàng hoàng. Thầy sẽ giao cho cô Út lo lắng ở bên nữ
kiểm tra, không có tình cảm một cái người nào hết. Đây, Thầy nói cho mấy con biết
khi mà Thầy sắp xếp lớp vô rồi á. Những người mà đến Tu Viện để mà đi chơi qua
lại. Để mà không có phải là tu hành, mà đến Tu Viện ở, để mà nhờ hột cơm ở đây
ăn sống, để mà chuyện giảng này kia á. Nói là lấy làm công chuyện ở Tu Viện.
Không có cần cái người làm. Người ta không có người làm, người ta sẽ mướn người
làm. Người ta không có cần cái người ngoài mà vô đây để mà công quả. Người ta
không có cần người công quả. Mà người ta cần người tu.
Cũng mang
chiếc áo Tu Sĩ, cũng mang chiếc áo Cư Sĩ mà đến chơi rồi rề rà nói chuyện đầu
này, đầu kia. Để làm cái Tu Viện nó mang tiếng vô cùng. Tu Sĩ gì mà đi tới xóm
làng để nói chuyện, xóm làng, bà con người ta nói chứ bộ không nói à. Mình đến
đây là không có đi chơi nữa mà quyết tâm tu, chứ đâu mà đi xóm trên, xóm dưới
đi nói chuyện người này, nói chuyện người kia. Đi ghé thăm làm tình, làm tứ,
làm quen, làm thân ở trong xóm làm gì? Mình đăng ký Nhà nước cho phép rồi thì
không sợ người nào nữa hết.
Cho nên mấy
con yên tâm. Thầy sẽ bảo vệ cho các con tu hành mà không mang tiếng. Chứ không
khéo người ta sẽ thấy cái người đó thì người ta sẽ đánh giá trị mấy con luôn. Tại
nó nhóm vậy thôi chứ người ta làm xấu, thì cả bọn mang nhơ nhau hết. Rồi người
ta sẽ nói Thầy tổ chức không ra gì hết. Người ta sẽ nói Thầy chứ. Một người quản
lý cái Tu Viện mà cái Tu Sĩ không có ra gì hết à. Đi rà rê chỗ này, chỗ kia nói
chuyện. Thầy vô trong Tu Viện Thầy thấy rõ ràng. Ngồi ở trong phòng khách mà Thầy
thấy hai, ba người ngồi ở ngoài băng kia nói chuyện. Nó nói làm cái mà sao Tu
Viện lại có những cái lạ không có nghiêm chỉnh chút nào như vậy.
(44:25) Dẹp
hết ba cái thứ này không để, chứ không có được. Trong khi tiếp khách thì cái
người có nhiệm vụ người ta tiếp khách. Còn mình cái nhiệm vụ đi tới, đi lui. Đi
tới, đi lui, đi hàng hàng, hai ba người đi tới, đi lui đi làm gì đó. Bộ coi người
ta có gian xảo gì đâu mà sợ người ta vô đây. Người ta nói chuyện với Thầy. Người
ta ăn cắp hay sao sợ mà dòm ngó như vậy. Đâu có làm cái chuyện mà không lịch sự.
Cái đó là sai không có đúng.
Cho nên chuẩn
bị lại những cái này hết. Thầy sẽ giúp cô Út làm tất cả những cái này, cho cái
Tu Viện của chúng ta càng tốt hơn. Để mấy con là những người quyết tâm tu mà
không bị mang tiếng. Chớ không khéo họ cũng nói một bọn với nhau đó. Mình vô
đây mình tu hành, mình nỗ lực, mình thanh tịnh. Mà chỉ có những người làm xấu.
Một con sâu làm rầu nồi canh. Một người làm xấu làm ảnh hưởng đến mình hết mấy
con. Cho nên cái đó là cái. Thầy không có muốn cái điều đó. Cho nên quyết định
là phải sửa sai điều này. Thôi bây giờ thì mấy con về nghỉ, Thầy sẽ đến Thầy gặp
bên nam sắp xếp lớp rồi Thầy sẽ dạy tu. Các con hiểu không?

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét