299- GIẢI THÍCH VỀ CÔNG VÀ ĐỨC
(27:30) Phật
tử: Với cái thứ hai con xin hỏi: Thế nào là Công? Thế nào là Đức? Xin
Thầy chỉ dạy cho con được rõ thêm?
Trưởng
lão: Bởi vậy,
cho nên ở đây là cái công là cái công mà cái sự luyện tập, cái
sự hàng ngày đem lại cho mình cái sự hiểu biết, đó là cái công. Con tập luyện
hàng ngày đó là cái công. Chứ không phải con đem làm cái công từ thiện, con đi
làm chỗ này, chỗ kia từ thiện là cái công đâu. Công đó là, từ thiện đó là có
thiện có ác, nó sẽ làm khổ con đấy. Cho nên có nhiều người đi làm từ thiện mà
xe đụng chết. Thành ra nó là thiện ác nó đi theo mình trong vòng nhân quả của
nó.
Còn cái mà
hiện giờ mấy con là những người còn gia duyên, còn cư sĩ trong nhà đó, mấy con
còn sống nhiều duyên, tiếp xúc bạn bè, tất cả những người thân của mình, thì mấy
con nên học đạo đức nhân bản - nhân quả.
Bởi vì hàng
ngày cái tri kiến của mấy con thấy nhân quả. Có người chửi mình, mình thấy đó
là nhân quả, mình không giận. Mà các con không thấy nhân quả là các con có giận.
Nhân quả mà. Nếu không có nhân quả làm sao hôm nay có gặp nhau? Mà không có gặp
nhau làm sao mà nói trái ý nhau mà nói nặng nói nhẹ nhau đây? Cho nên thấy nhân
quả thì mình sẽ không giận hờn, mà mình còn tha thứ và thương yêu. Để cho cái nhân
quả của mình nó được chuyển biến, nó thay đổi. Đó là mấy con phải học nhân quả.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét