298- THỌ LẠC VÀ THỌ KHỔ
(22:17) Trưởng
lão: Cho nên ráng tu mấy con, không ai cứu mình bằng chính mình. Cuộc
đời khổ lắm! Sanh làm người có bốn nỗi khổ, mà không nỗ lực tu thì chắc không
ai cứu mình nổi. Bởi vì phải tự nguyện, tự giác thì con đường này mình mới
thành tựu. Thầy biết đường đi rồi. Cho nên đối với Thầy, năm nay tám mươi mấy
tuổi rồi, bệnh đau không dám đến thăm Thầy. Nó đến chứ không phải không đến
đâu, nhưng mà Thầy la một tiếng là nó chạy. Thầy bảo: “Thọ là vô thường,
cái tay nhức này đi đi”, thì Thầy ngồi bất động thế là nó đi mất. Chứ không
phải Thầy không đau. Đau, nhưng mà đuổi đi. Các con thấy không? Bởi vì mình đã
tập quen rồi, mình đuổi nó được. Còn không quen nó không được mấy con. Phải nỗ
lực.
Do sự tập
luyện, chứ không có ai giỏi. Thầy cũng không giỏi hơn mấy con. Mấy con cũng
không giỏi hơn Thầy. Nhưng mà phải bền chí tập luyện. Có cái gì đó sai thì phải
hỏi. Bởi vì không phải đơn giản đâu mấy con. Các con giữ tâm bất động mà mấy
con lọt vào trong tưởng, mấy con không biết đâu. Bữa nào ngồi tu nghe nó an lạc
quá, tâm không vọng tưởng, an lạc quá! Mấy con bị tưởng mất rồi. Mấy con an lạc
là mấy con bị tưởng dẫn mất rồi, xỏ mũi mấy con dẫn rồi. Mấy con thích cái lạc,
mà bữa nào ngồi nghe sao mà nó tê cái chân, nó mỏi mệt, nó lười biếng, nó lừ đừ,
bữa nay sao nó ngồi khó tu quá! Đó mấy con bị thọ khổ rồi.
Phải chiến đấu
với thọ khổ, mà thọ lạc thì không được chạy theo nó. Mấy con hiểu chỗ đó. Lạc
thì phải xả, mà khổ thì không sợ. Thì như vậy mới thắng. Chứ bữa nào mà thấy ngồi
yên quá, an ổn quá, nay tu ngon là mấy con bị dục rồi, bị chết rồi! Mấy con nói
ngon là mấy con bị nó rồi, nó xỏ mũi mấy con đó. Bữa nay ngồi sao khó khăn quá,
như thế này mấy con bị thọ khổ. Hai cái này đừng có chấp nhận nó. Chỉ mình ngồi
sao cho đúng cách. Mình hít thở sao cho đúng cách. Mình giữ tâm vào Bốn Niệm Xứ
quán trên thân của mình đúng cách là đủ rồi. Không cần phải lạc thọ.
Mà khi có những
hiện tượng đó thì tác ý xả đi, “Tao đây không chấp nhận thọ lạc đâu. Sự
an lạc này mày đi đi, tao không cầu. Mà mày không đi, tao đứng dậy, không ngồi
để tao chạy theo mày đâu.”. Bởi vì hễ mình đứng dậy mình đi thì nó mất, còn
mình ngồi lại thì nó lạc. Do đó mình phải đứng dậy, đứng dậy đi kinh hành,
không thì phải ôm pháp Thân Hành Niệm dập nát nó, không được để.
(24:48) Còn
thọ khổ cũng vậy. “Bữa nay sao mình ngồi nó khó khăn quá! Tao đứng dậy,
tao đi kinh hành, ôm pháp Thân Hành Niệm tao dập mày. Tao không có ngồi đâu mà
sợ”, thì một hơi là thọ khổ sẽ hết. Buồn ngủ cũng hết, mà đau nhức gì trong
thân, mấy con ôm pháp Thân Hành Niệm dập xuống, nó cũng tiêu hết. Không gì mình
sợ, mình có pháp mà đâu có lo gì.
Còn nếu mà
ngồi im lặng, nó cũng tỉnh táo đàng hoàng, tỉnh giác rõ ràng. Do đó mình ngồi
im lặng tác ý “Tâm bất động thanh thản, an lạc và vô sự” thì
thôi. Mà không im lặng, vọng tưởng nhiều thì “tao đứng dậy đi kinh
hành, ôm pháp Thân Hành Niệm dập. Buồn ngủ nhiều, tao cũng đứng dậy đi kinh
hành dập. Ngồi đây mà nghe an lạc, hỷ lạc. Tao cũng đứng dậy đi, chứ tao không
có ngồi”. Mình ngồi, mình chạy theo dục mấy con.
Cho nên nhớ
kỹ. Đó là, tất cả những cái đó là cái tưởng mấy con. Rồi tu một thời gian sau
nó đâu phải chỉ tưởng như vậy không đâu, nó còn sanh ra nữa, nó sanh ra nhiều
chuyện đấy mấy con. Trời đất ơi! Tu được chút ít, biết được chút ít, bắt đầu nó
sanh ra đi nói chuyện, đi thuyết pháp. Gặp ai cũng nói pháp hết. Trời đất ơi!
Ông thầy đó nói hay thiệt. Mà mình chưa có làm chủ sanh, già, bệnh, chết mà đi
ra nói ai cũng phải phục mình hết. Nói hay.
Bởi vì mấy
con thấy mấy ông thầy mà hay đi thuyết pháp nói hay, coi chừng mấy ông bị pháp
tưởng. Họ không giỏi gì đâu! Thì đó là mấy ông bị chết ở chỗ đó rồi mấy con.
Cho nên đừng nghĩ rằng mấy ông mà thuyết giảng hay, không phải đâu. Mấy ông mà
làm chủ sanh tử rồi mới đi thuyết giảng. Còn chưa làm chủ sanh, già, bệnh, chết
thì đừng có nên thuyết giảng. Bị pháp tưởng rồi. Mấy ông bị người ta nghe, người
ta khen “Trời ơi! Ông Thầy này thuyết giảng hay thật, nói đâu trúng đó,
làm cho mình dễ hiểu”, thì chết ông Thầy đó rồi. Cái ngã của ông nó càng lớn
lên và sự cung kính tôn trọng, người ta đến cung kính ông đó, ông Thầy đó coi
như là tiêu rồi.
Cho nên Thầy
nói ở đây, một cái người mà Thầy dạy không được đi ra thuyết pháp. Biết cái gì
không được nói cái gì hết. Chỉ có lo nỗ lực tu cho mình làm chủ bốn sự đau khổ
của mình rồi, khi làm chủ bốn sự đau khổ rồi đi ra thuyết giảng Thầy không cấm.
Còn chưa làm chủ bốn sự đau khổ đi ra dạy người ta, người ta tu điên, người ta
chết người ta. Mình dạy theo kiến giảng của mình nó rất nguy hiểm mấy con.
Hôm nay Thầy
đến Thầy thăm các con, Thầy nhắc nhở mấy con. Các con nhớ trồng cây ngoài đó
cho mát. Cho mọi người tu được mình có phước con.
Phật tử: Con xin lỗi Thầy, xin Thầy hoan
hỷ chỉ dạy cho tụi con. Căn cơ của chúng con, thời nay là thời cạn, thời Mạt
pháp cho nên nghiệp dày phước mỏng. Mong Thầy từ bi chỉ dạy cho chúng con cái
nào mà chuyển nghiệp cho nhẹ bớt, để trên con đường tu hành để bớt. Thí dụ như
bố thí, cúng dường hay như thế nào Thầy chỉ dạy thêm?
Trưởng
lão: Con ngồi
xuống đi để Thầy dạy cho.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét