286- PHÁP THÂN HÀNH NIỆM DẸP HÔN TRẦM THÙY MIÊN VỌNG TƯỞNG
(06:02) Phật
tử: Dạ, con bạch Thầy! Thế là con cảm thấy con cũng có hạnh phúc ạ. Tuần vừa
rồi nó đánh con đủ mọi mặt, con không thể nào con dậy, con ngồi được. Hôn trầm
với lại mệt mỏi nó đánh, con không có ngồi được nổi đến mười lăm, hai mươi
phút. Bà bạn con bảo là: "Thôi cứ ngồi mười lăm phút tác ý tâm bất
động, với lại đi Thân Hành Niệm ba vòng hay gì thôi."
Sáng vừa rồi,
hôm nay là con thức dậy từ lúc hai giờ kém ạ, một rưỡi đến hai giờ rưỡi con dậy,
con nằm xuống mệt mỏi, con nằm nghỉ. Xong đến hai rưỡi con dậy thì con đi Thân
Hành Niệm được đúng được sáu vòng hai lần, với lại hai lần con ngồi tâm bất động
được có mười lăm phút ạ.
Trước đây
thì con ngồi hai mươi phút, hai nhăm phút, nhưng mà tâm con nó không được tĩnh
lúc nào cả.
Trưỡng
lão: Ngồi nhiều
xả tâm không được.
Phật tử: Mặc dù Thầy dạy các con mười
lăm giây thì tác ý một lần, thì con cũng mười lăm giây nhưng nó cứ ở đâu nó đến,
vọng tưởng nó cứ ở đâu nó đến ạ. Con bạch Thầy, nó cứ phá con như thế đủ kiểu
nó phá con.
(07:17) Trưởng
lão: Đúng rồi, bởi vì cái đó, cái ở đâu mà nó cứ đến liên tục như vậy đó, cái
vọng tưởng với cái hôn trầm, thùy miên mà nó đến với con đó, thì con cứ ôm pháp
Thân Hành Niệm, con đi hoài, đi suốt đêm, cho nó vô trong đó, nó không bị hôn
trầm, thùy miên. Thì có đi năm ba phút, mười phút, rồi cái ngồi đó luôn giữ tâm
bất động. Đi hoài, đi cho nó chết.
À, con ôm
pháp Thân Hành Niệm con cứ tác ý: "Giở chân lên, đưa chân tới, hạ
chân xuống, hạ gót xuống, chân mặt bước, giở chân lên,…" Cứ như
vậy con tập hoài, hoài, hoài, hoài.Chừng nào mà con thấy hoàn toàn tỉnh thức rất
tỉnh, thì nghỉ chút. Mà nghỉ chút mà thấy nó lờ đờ, tao ôm pháp Thân Hành Niệm
tao dập liền, dập riết.
Mà con ngồi
mà con thấy nó có niệm, nó khởi liên tục vậy, cũng ôm pháp Thân Hành Niệm dập.
Nhờ cái thân hành nó như bánh xe, nó cán, cán nát hết, cán hôn trầm thùy miên rồi
cán những cái vọng tưởng con hết.
Cái pháp đó
là cái pháp mà tu chứng đạo mà. Cho nên Thầy để trong cái tập sách "Muốn
chứng đạo phải tu pháp môn nào", phải dùng pháp môn Thân Hành Niệm. Chứ
còn ngoài pháp môn Thân Hành Niệm con giữ tâm bất động, thanh thản, an lạc và
vô sự mà buồn ngủ thì làm sao mà giữ được, phải không?
Mà ngồi đây
nó cứ vọng tưởng hoài làm sao nó yên đâu mà bất động. Chỉ có pháp Thân Hành Niệm
lấy thân hành mà cán nó, thì nó sẽ bị chết. Phải không? Con à, con nghe lời Thầy
đi, siêng năng chút đi, đừng có lười biếng.
Nó bắt mình
lười biếng, nó bắt mình mệt mỏi, nó làm cho mình không có muốn ôm pháp Thân
Hành Niệm. Nhưng tao cho mày chết, tao nhất định tao siêng năng tao ôm pháp
Thân Hành Niệm, tao đi suốt đêm cho mày biết! Con đi suốt đêm, nó chết tiêu
ngay liền.
Phật tử: Dạ, con bạch Thầy, nếu mà con đi
như thế con mệt lắm ạ!
Trưởng
lão: À vậy cho chết
luôn, con mệt con cho nó chết luôn! Nó không có chết đâu, nó làm hù cho con sợ
vậy đó. Lừa con, ở trong tâm con thấy nó mệt mỏi, uể oải: "Chắc
mình đi riết thế chắc chết. Thôi bây giờ cho chết, tao ôm pháp". Chết ở
trong pháp nó chứng đạo, còn chết ngoài pháp nó đi tái sinh luân hồi. Con hiểu
không?
Phật tử: Dạ, vâng ạ. Con bạch Thầy! Nhiều
khi con mệt quá, thế con nằm con đuổi bệnh, con đưa tay ra đưa tay vào, con cảm
thấy nó cứ mơ màng, chả có…
Trưởng
lão: Nó đâu có tỉnh.
Nó đâu có tỉnh làm đó nó lơ mơ. Chỉ có đi kinh hành nó mới không có lơ mơ, nếu
mà nó lơ mơ nó té nó sao, nó buộc mình phải ráng tỉnh. Con nghe lời Thầy đi, đừng
sợ, không có chết đâu!
(09:39) Phật
tử: Con bạch Thầy là có bà bạn con bảo con là tu Thân Hành Niệm, người ta
tu cao rồi ạ. Nhưng mình thấp lè tè còn tham, sân, si ngút ngàn mà tu Thân Hành
Niệm thì nó đánh cho ạ. Thế là…
Trưởng
lão: Con cứ đánh,
con cứ ôm pháp Thân Hành Niệm, nó dẹp con. Đừng có nghe mấy bà đó! Càng tao mới
vô tu thì tao phải lo tu Thân Hành Niệm để nó tỉnh giác, nó tỉnh thức chứ. Còn
không tu cái pháp này nó cứ lờ mờ, lờ mờ rồi nó lười biếng, nó tập cho mình
thành lười biếng, thành ra tu cầm chừng, không tới đâu.
Ôm pháp Thân
Hành Niệm, cái hễ mà con thấy này nó có hôn trầm thùy miên này, nó có vọng tưởng,
thì cứ ôm pháp Thân Hành Niệm tu hoài. Rồi nó mệt nó nhọc gì thì tao cũng tu,
tu hết mệt nhọc luôn. Tu riết rồi nó thoải mái, nó làm cho cơ thể nó khoan
khoái, nó thích tu nữa. Còn tu mà nghe nó mệt nhọc, đó là nó làm cho con lười
biếng.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét