Chủ Nhật, 11 tháng 6, 2023

285- ĐỐI TRỊ CẢM THỌ BẰNG NHIẾP TÂM VÀ GIỮ TÂM BẤT ĐỘNG

 

285- ĐỐI TRỊ CẢM THỌ BẰNG NHIẾP TÂM VÀ GIỮ TÂM BẤT ĐỘNG

Trưởng lão: Tu hành được cái gì chưa con? Nó an ổn không?

Phật tử: Dạ, con bạch Thầy! Tai con bây giờ cứ nghễnh ngãng ạ.

Trưởng lão: Vậy phải ráng lo tu nữa chứ!

Phật tử: Dạ, con bạch Thầy! Gần hai năm nay con mới lại được có phước để vào trong Tu viện được đảnh lễ Thầy. Con vì trong thời gian con cứ bị yếu mệt, mà con sợ con vào thì con không giữ được giới luật. Dạ, con cứ e ngại.

Nhân dịp này là con trai của con ở ngoài này, ngoài thành phố ạ, con vào lần này không biết sao cảm thọ nó lại hành. Con lại ở lại mất một tuần ở ngoài đấy, càng ngày con càng mệt thế này. Hôm nay con vào con lại được gặp Thầy ngay, con thật mãn nguyện, thật hạnh phúc cho con quá!

Trưởng lão: Thầy nghĩ rằng nếu con biết cái pháp Thầy dạy đó, con đừng…​

Phật tử: Con mạn phép Thầy…​

Trưởng lão: Đừng sợ con!

Phật tử: Thầy cho phép con thêm cái, không biết tại sao con tu, nhiều khi con cố gắng hết sức ạ, mà cảm thọ nó cứ hành kiểu này kiểu khác rồi hôn trầm, vọng tưởng. Chắc là nghiệp con quá nặng.

Trưởng lão: Cũng có nặng, nhưng mà điều kiện con chắc có lẽ là tu con chưa có được nhiếp tâm, chưa được nhuần nhuyễn đó con. Sự thật khi nhuần nhuyễn được rồi thì tác động con không được nữa. Nó đánh vô thân con vì tâm con bất động, vì cái ác pháp nó tác động vô, bởi vì nó động vô con cái, con bị động.

Mục đích con lo chạy vì thấy nó nhức chỗ này, đau chỗ kia. Con chỉ giữ tâm bất động vượt qua cái khổ đau đó nó sẽ, cứ mạnh dạn cho gan dạ, cho ý chí dũng mãnh thì con mới vượt qua cái nghiệp, nó mới chuyển được cái nghiệp con.

(2:00) Cho nên Thầy dạy mấy con giữ tâm bất động. Mà trước khi muốn giữ tâm bất động thì mấy con nhiếp tâm an trú trong hơi thở. Nhiếp tâm an trú được trong hơi thở chính là thở ra biết ra, thở vô biết vô chứ gì, thì mấy con tác ý: "Hít vô, tôi biết tôi hít vô, thở ra, tôi biết tôi thở ra", dừng để ý thức mất.

Mà nếu mà con cứ nhiếp hơi thở ra vô mà con không tác ý, thì cái tưởng nó sẽ làm việc, cái ý thức nó bị mất, cái tưởng làm việc thì con rớt trong Không.

Còn con tác ý: "Hít vô, tôi biết tôi hít vô, thở ra, tôi biết tôi thở ra" rồi hít vô thở ra năm hơi thở, rồi lại tác ý. Cứ tác ý là cái ý thức mình giữ theo cái pháp đó, cứ tác ý như vậy, mình tu như vậy hoài, đó gọi là nhiếp tâm. Mà khi mà nhiếp tâm như vậy, mấy con còn vọng tưởng, hôn trầm, thùy miên, buồn ngủ đó thì lúc bấy giờ nó lặng nó sẽ an trú.

Mình tập tác ý một lần hít thở ra vô thì nó sẽ an trú, không cần tác ý nhiều lần, lúc bấy giờ con an trú. Mà con an trú được rồi thì bệnh, không có tác ý, không có hít vô thở ra được, nhưng mà tại từ lâu tới giờ con tu mà nó chưa có kết quả đó con, cho nên cái nghiệp nó còn tác động được, nó làm cho thân con bị đau nhức chỗ này chỗ kia.

Khi mình vô đây mà Thầy dạy chừng năm sáu tháng nhiếp tâm, an trú được rồi "Tao cho mày vô đi!. Vô chỗ nào được hết!” Cái tâm của mình nó bất động nó vô không được. Nó vô được là do cái chỗ cái tâm của mình, nó tác động được mình thì nó phải đau nhức, mà tác động không được đau nhức thì nó không có vô. Đơn giản quá!

Phật tử: Dạ con bạch Thầy! Cái câu Thầy dạy các con là: "Giữ tâm bất động, thanh thản, an lạc, vô sự", câu đó lúc nào luôn luôn ở trong đầu óc con. Thì những khi đi, đứng, nằm, ngồi hoặc nghỉ ngơi con cũng cứ tác ý câu đấy ạ, thì có được…​

Trưởng lão: Như vậy thì đúng quá rồi. Nhưng mà khi nó có đau nhức chỗ nào: "Kệ mày, chết bỏ, tao không sợ, tao chỉ biết tâm bất động". Con cứ giữ tâm bất động thôi, còn cái đau đó thì kệ nó, vậy chứ mà nó không đau được.

Còn con hễ đau cái con bị bung ra, hễ con bung ra cái con đi lo con uống thuốc này kia nọ, xoa bóp hay này kia thì con bị bung ra rồi, phóng dật rồi, thì nó sẽ đau hoài. Coi như là biết mà không có nhiếp được.

Giờ con thấy Thầy không có bao giờ bệnh mà tác động được Thầy đâu, nó vô cái Thầy bất động cái là nó rút vó nó chạy mất. Còn mấy con vô bất động không được, đau quá nhịn không nổi. Nói thì được bất động: "Bất động tâm thanh thản, an lạc, vô sự", nói được, nhưng mà sống ở trong đó không được.

Còn Thấy thì nói được, sống được, cho nên mấy anh mà đau bệnh nhức nhối chỗ nào đều là mang gói chạy hết. Anh vô đâu có được chỗ của Thầy ở. Cuối cùng Thầy, có gì đâu con, con ngồi đây nghe Thầy nói để mà ráng tu. Trời ơi! Tuổi con, sắp chết rồi phải không?

Rồi. Cái gì hả con? Cũng sắp chết rồi, phải ráng lo tu chứ! Không tu ai cứu con?

(05:09) Phật tử: Dạ, vâng ạ! Con biết vậy ạ. Con bạch Thầy! Con luôn luôn nghĩ đến chết. Con bạch Thầy! Con cứ nhắc tâm con là không biết tại sao con khó quá, khó tu. Tuổi con thì có thể, con lạy Phật, con đội ơn Phật, ơn Thầy nhiều lắm ạ, thật tâm con như vậy! Nếu không thì giờ này, ngày này, tháng này, năm này thì một là con chết rồi, hai là con nằm đấy kêu rên, cái nghiệp của con nặng như núi đá.

Thế mà may con được pháp của Phật, của Thầy con mới được như thế này. Dù con có tu được ít đi nữa thì con mới được như thế này. Không thì giờ này, ngày này, tháng này, thì một là con đi rồi, hai nữa là con nằm đấy kêu rên, con không được như thế này.

Trưởng lão: Đúng vậy đó con, có pháp nó cũng đỡ đó. Nhưng mà phải cố gắng hơn một chút nữa thì con thấy khỏe.


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

510-BAN KINH SÁCH TU VIỆN CHƠN NHƯ.

  510-BAN KINH SÁCH TU VIỆN CHƠN NHƯ. Kinh sách của Tu viện Chơn Như chỉ kính biếu không bán . Phật tử cần kinh sách của Tu viện Chơn Như ...